Quay trở về khách sạn, Lý Trân và Lôi Duật đứng yên tại chỗ, cúi nhìn mũi chân, ngước lên nhìn Tư Cảnh Nam dù một chút cũng không dám.
Lộ Khiết đứng bên cạnh đảo mắt nhìn tình huống diễn ra trước mà không khỏi nổi da gà.
"Ơ...ơ thật ra, chuyện này..." Nhìn vào bóng lưng của Tư Cảnh Nam, Lộ Khiết ấp úng lên tiếng.
Tư Cảnh Nam tay bỏ túi quần, anh đứng quay lưng với họ, ánh mắt nhìn ra ngoài ban công, đáy mắt sâu thăm thẳm.
Nghe tiếng Lộ Khiết cất lên nói, anh xoay người lại không ngó ngàng tới cô mà đanh giọng lên hỏi Lôi Duật và Lý Trân.
"Hai người đã học cách chống đối mệnh lệnh của tôi từ khi nào vậy?"
Trước sự tức giận của Tư Cảnh Nam, Lôi Duật không hề sợ hãi.
Bởi vì mình làm sai thì mình nhận lỗi, vả lại Lôi Duật trước giờ chưa phải chưa từng chứng kiến cơn thịnh nộ của Tư Cảnh Nam nên đứng trong hoàn cảnh này Lôi Duật không hề hấng gì mà trực tiếp chịu phạt.
"Lão đại, là do tôi bất cẩn!" Lôi Duật tiến lên trước một bước, anh cúi nhẹ đầu, nhỏ giọng cất tiếng.
Lộ Khiết nhìn vào đáy mắt của anh, cô nhận ra lửa giận trong mắt của anh đang sắp phun trào.
Mà trong chuyện này là do cô đề nghị Lôi Duật và Lý Trân làm như vậy nên cô cũng góp không ít tội.
Trước khi Tư Cảnh Nam cất tiếng Lộ Khiết đã kịp nhanh nhẹn nói trước.
"Không phải tại Lôi Duật.
Là do em bảo cậu ấy nhường cho em tham gia.
Anh đừng trách Lôi Duật." Lộ Khiết bước tới đứng trước Tư Cảnh Nam, nhíu mày, nhìn anh nhẹ giọng nói.
Mặc dù anh vẫn còn đang rất tức giận nhưng sẽ không làm gì thái quá trước mặt Lộ Khiết.
Tư Cảnh Nam hừ lạnh rồi quay sang nhìn Lôi Duật và Lý Trân đang đứng bất động ở đó, anh lạnh nhạt nói:"Hai người ra ngoài đi! Lộ Khiết ở lại!"
Sau khi Lôi Duật rời đi, Lộ Khiết nhìn Tư Cảnh Nam cười trừ nhưng khuôn mặt của Tư Cảnh Nam cứ như bị dán keo, giữ nguyên một thái độ lạnh lẽo kể từ biết chuyện cho tới giờ.
Nhìn thấy biểu cảm của anh vẫn không chút thay đổi, Lộ Khiết ngừng cười, cô đi tới trước mặt anh, bĩu môi nói:"Anh vẫn còn giận à?"
"Em có biết mình đang làm gì không hả? Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?" Tư Cảnh Nam cau chặt mày, buông lời chất vấn cô.
"Không phải em vẫn bình an đứng trước mặt anh đây sao?"
Tư Cảnh Nam nhất thời không biết nên chất vấn cô thế nào nữa, bởi vì anh không nỡ lớn tiếng với cô.
Tư Cảnh Nam thở nhẹ rồi ôm giật cô vào lòng, anh ôm cô chặt đến mức khiến cô không thể thở nổi, nhưng cô vẫn cố chịu đựng.
"Em sẽ không biết được vừa nãy anh đã trải qua chuyện này như thế nào đâu! Tại sao em lại mạo hiểm như vậy hả?" Tư Cảnh Nam mím môi, hạ thấp giọng hết mức có thể để ôn nhu với cô.
Đúng vậy, cô không hề biết Tư Cảnh Nam đã lo sợ thế nào? Khi nhận được tin người trong xe đua đó chính là Lộ Khiết, mà trận đua này có thể phải dùng cả tính mạng của bản thân để đánh đổi lấy.
Lúc đó, Tư Cảnh Nam đã hoàn toàn bất lực, khung cảnh cái chết cận kề cô lại khơi gợi cho anh nhớ đến đêm định mệnh của hai mươi ba năm trước.
Anh chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị lôi đi và bị giết trước ngay trước mặt anh, lúc đó anh không biết làm gì ngoài khóc và muốn lao đến với cha mẹ mình.
Cũng giống như bây giờ, tuy khác bối cảnh nhưng cái chết của họ sẽ khiến anh đau khổ giống nhau, anh sợ sẽ đánh mất người quan trọng nhất của mình thêm một lần nữa.
Bởi vì anh đã yêu cô.
Lộ Khiết choàng tay ôm lấy anh, nhắm mắt tựa vào lồng ngực ấm áp của anh.
"Xin lỗi! Vì đã khiến anh lo lắng tới vậy.
Em chỉ muốn chứng minh rằng em không phải người vô dụng, không phải người thừa thải trong suy nghĩ của anh."
"Ai nói em vô dụng." Tư Cảnh Nam thắc mắc hỏi lại, vì những lời Lộ Khiết nói ra ắt có nguồn gốc, nguyên do của nó.
"Không ai cả." Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
"Lô hàng này anh có thể không cần nhưng anh không thể thiếu em." Tư Cảnh Nam trầm giọng cất tiếng, đáy mắt sâu vô định chợt nhắm lại, anh gục đầu lấn mặt vào tóc cô, dịu dàng ôm cô.
...
Kết thúc cuộc đua xe lần này, khiến tất cả mọi người không khỏi trầm trồ về Lộ Khiết và có một cái nhìn hoàn toàn khác về cô.
Nguy hiểm hay có lợi vốn không ai sẽ biết được.
Ngay cả chính bản thân Lôi Duật cũng rất bất ngờ về khả năng của cô, tài năng của cô còn vượt trội hơn cả anh nữa vậy thì sao không thể khiến Lôi Duật thần tượng cô được chứ?
Đứng trong một thang máy rộng rãi, Lôi Duật hất mặt nói với Lý Trân.
"Lý Trân! Cô nghĩ xem, rốt cuộc cô gái tên Lộ Khiết đó rốt cuộc là ai, xuất thân từ đâu? Nhìn qua loa hay chăm chú thì cô ta cũng giống như một phụ nữ bình thường, nhận thức y học thì không nói tới nhưng còn về mấy lĩnh vực khác thì lại vượt trí tưởng tưởng như vậy.
Cô có thấy cô ta bình thường không?"
Lý Trân cười cười đáp lại:"Đôi khi anh cũng không nên nhìn vào vẻ bề ngoài để đánh giá tài năng hay nhân phẩm của một người được.
Còn đối với Lộ Khiết, tôi nghĩ cô ấy là một người tốt bụng thật, tài năng như vậy thì càng xứng với lão đại.
Không phải sao?"
Lôi Duật suy nghĩ, anh cảm thấy Lý Trân nói cũng có lý, thế là anh không bận nói nhiều về chuyện Lộ Khiết nữa, anh quay sang nhìn Lý Trân:"Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!"
"Ừm." Lý Trân cười nói.
"Đinh!" Âm thanh êm tai từ thang máy phát ra, Lôi Duật nhanh nhẹn bước ra trước để lại ở phía sau là hình bóng Lý Trân đang chậm rãi từng bước đi ra.
Cuộc đua lần này, Lý Trân không ngờ rằng Lộ Khiết lại bình an vô sự trở về mà vả lại cô còn là người thắng cuộc.
Đồng nghĩa với việc, Lộ Khiết không dễ đối phó như những gì Lý Trân nghĩ.
Lý Trân xiết chặt tay, khuôn mặt u lãnh, tràn đầy tia sát khí:"Lộ Khiết, xem ra tôi đã đánh giá cô quá thấp rồi.
Nhưng thời gian sau này ắt hẵng còn dài, tôi sẽ từ từ đấu với cô."
....
Sau khi đã dùng cơm, Lộ Khiết lăn ra giường ngủ một giấc cho đến chiều mới thức dậy.
Thường thì, Lộ Khiết sẽ không ngủ trưa đâu nhưng do lần này cô khá mệt vì cuộc đua lúc sáng nên mới ngả lưng nghỉ ngơi thôi.
Bạn đang đọc bộ truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân, truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân , đọc truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân full , Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân full , Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân chương mới