Hai mắt ông ta liền lóe sáng lên:"Phải rồi, là người con trai năm đó, thế lực của cậu ta hiện giờ rất lớn.
Mình có thể nhờ cậu ta giúp đỡ."
Trong lòng Trần Mã Lương dâng lên cảm giác an toàn tột độ, lúc ấy chẳng phải ông đã giúp cậu ta nên Diệp Tú Chi mới chết hay sao.
Nếu là vậy thì cớ gì Trần Mã Lương này xin cậu ta mà cậu ta lại không giúp cho được.
Trần Mã Lương nhếch cười nham nhở, nghĩ xong ông ta không định đi làm ngay, mà ông ta còn phải điều tra địa chỉ xác thực của người con trai ấy nữa.
Ông ta đứng dậy, đi tới ghế làm việc rồi cầm lấy áo khoác.
....
Trở về Cảnh Hoàng Viện, Lộ Khiết mệt nhọc cầm túi xách đi lải thải bước lên phòng, cô hoàn toàn không để ý tới những lời chào hỏi của đám người giúp việc.
Bọn họ cũng cảm thấy kì lạ, trước giờ cô luôn lạc quan nhưng bây giờ sao vẻ mặt cô lại kém tới như vậy.
Bản tính tò mò là không thể thiếu nhưng đã làm việc trong cái nhà này thì tốt nhất họ nên giữ im lặng thì sẽ tốt hơn.
Lộ Khiết đi lên căn phòng ngủ của mình ở tầng hai, mở cửa bước vào thì cô nhìn thấy Tư Cảnh Nam đang đọc sách ở trên giường, tình cảnh của anh cho thấy chắc vì anh đang đợi cô nên mới lấy sách ra đọc để bán thời gian.
Nhìn thấy cô bước vào, Tư Cảnh Nam liền gấp cuốn sách lại rồi đặt nó sang một bên, anh bước xuống giường, mặt mày nhăn nhó nhìn vẻ mặt xanh xao của cô, trong lòng của anh chợt dâng lên cảm giác rất lo lắng.
Mặc dù, bản thân mình đang rất hoảng loạn và phân vân, cô muốn che giấu nó trước mặt anh, luôn muốn anh nhìn thấy một Lộ Khiết hồn nhiên, hòa nhã nhưng thật sự, sự việc lần này không cho phép cô được an lòng.
"Lộ Khiết! Em làm sao vậy? Không khỏe ở đâu sao? Đã vậy, lúc sáng em còn hấp tấp ra ngoài làm gì?"
Tư Cảnh Nam lần lượt hỏi cô dồn dập, anh cho rằng, việc Lộ Khiết không khỏe là do anh gây ra, vả lại lúc sáng anh về nhà lấy tài liệu bị bỏ quên, hay tin Lộ Khiết ra ngoài từ lúc sáng, chỉ tưởng cô đang đi chơi đâu đấy cho khuây hỏa nên anh cũng không phiền nghĩ nhiều, bây giờ nhìn thấy Lộ Khiết mang tâm tư nặng trĩu này đứng ở trước mặt anh càng làm cho anh cảm thấy xót vô cùng.
Lộ Khiết không nói một lười, tay cầm túi xách chợt buông lỏng, cô ôm anh lại, ôm rất chặt, cô nép sát đầu vào lồng ngực anh.
Tư Cảnh Nam thoáng chốc đơ người ra, anh cũng ôm lấy cô, nhỏ giọng hỏi:"Em sao vậy?"
"Tư Cảnh Nam, anh đứng yên cho em ôm một lát, bây giờ tâm trạng em đang rất rối bời!" Lộ Khiết nhắm mắt, chất giọng buồn bã cùng với sự mệt mỏi lần lượt cất lên, khiến cho Tư Cảnh Nam càng thêm nghi hoặc, anh vòng hai tay ôm chặt cô lại, vùi mặt vào làn tóc thơm tho của cô:"Được."
....
Vài ngày nữa cứ thấm thoát trôi qua, Lộ Khiết vẫn cố gắng tìm kiếm mọi thông tin nhưng cũng đều vô ích.
Cứ cho là mọi thông tin bị hủy hết đi, vậy thì có thể khôi phục lại được mà.
Nghĩ như vậy, Lộ Khiết liền nhờ tới một người bạn để khôi phục lại, nhưng cô ấy cũng lực bất tòng tâm.
Nếu cô ấy đã hết cách thì ai mà làm được nữa chứ.
Hoặc có thể, ngày hôm đó, thông tin mẹ cô vốn không được lưu trên hệ thống.
Cô cứ vậy mà trầm ngâm tức tối, nhìn Lộ Khiết như vậy, Tư Cảnh Nam đã không yên lòng lại càng không yên lòng, anh tới hỏi hang cô nhiều điều nhưng cô đáp là không sao, không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhờ Vương Nguyên tới kiểm tra thì cậu ta chỉ bảo là do ảnh hưởng bởi tâm lý và suy nghĩ quá nhiều thôi.
Nói tóm lại là không sao cả.
Tư Cảnh Nam cũng đỡ lo hơn một chút.
Ngồi ở phòng khách Lạc Phi Vân bĩu môi vì Tư Cảnh Nam:
"Anh chả hiểu tâm lý phụ nữ gì cả!"
Tư Cảnh Nam nhíu mày:"Là thế nào?"
"Haizz...để em!" Lạc Phi Vân lắc đầu thở hắt một hơi rồi nhìn Tư Cảnh Nam tự tin nói.
Đối với việc dỗ dành người khác, làm cho họ bớt phiền toái thì ai mà qua Lạc Phi Vân.
...
Lạc Phi Vân gõ cửa phòng của cô:"Em vào được không?"
Ngồi trong phòng, Lộ Khiết nghe tiếng gõ cửa cùng với giọng nói trong trẻo của Lạc Phi Vân, cô liền đóng máy tính lại, đứng dậy khỏi bàn làm việc rồi đi tới mở cửa.
"Cạch!" Cánh cửa từ từ mở ra, hình ảnh Lạc Phi Vân rộn ràng, mỉm cười nhìn cô:"Chị, em biết chị không khỏe nên có nấu một ít cháo mang tới cho chị này!"
Lạc Phi Vân vừa nói vừa bưng tô cháo nóng hổi đưa ra trước mắt cô.
Tinh thần Lộ Khiết chợt trở nên phấn chấn hơn, cô mỉm cười nhìn Lạc Phi Vân:"Phiền cho em quá, nhưng chị chỉ mệt xíu thôi, đâu cần phải chăm sóc chị thế này!"
"Không sao đâu, chăm sóc cho chị dâu tương lai cũng là một phần công việc mà em phải làm." Lạc Phi Vân vừa nói, vừa bước vào phòng.
Cô đặt tô cháo xuống bàn rồi tới cầm tay Lộ Khiết hớn hở nói:
"Tâm trạng phụ nữ không tốt thì nên đi mua sắm.
Hay là chị đi cùng em với mẹ nha?"
Nhìn biểu cảm của Lạc Phi Vân đáng yêu như vậy, cô cũng không nỡ mà từ chối.
Thế là, cả ngày hôm nay, Lộ Khiết cùng Lạc Phi Vân và Yến Tử Kỳ đi mua sắm, ăn uống, du lịch ngắn hạn tại khắp nơi nổi tiếng ở thành phố T.
Vì buổi vui chơi khá là thỏa chí, tâm trạng Lộ Khiết cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhìn như vậy, Tư Cảnh Nam cũng thấy vui, xem ra ý kiến của Lạc Phi Vân đưa ra rất có hiệu nghiệm.
Vậy là một ngày nữa đã trôi qua, Lộ Khiết thiết nghĩ rồi cười khuẩy, suốt năm năm qua cô vùi đầu vào học hành nghành y, hai năm cắm cúi tìm kiếm thông tin từ bệnh viện, nhưng tất cả dường như cũng đều dừng ở con số không.
Thời gian trải dài như vậy, mà cô vẫn không làm được thì thử hỏi giờ làm sao mà cô tìm được chứ? Cô có nên nghe lời của Tuyết Linh hay không? Buông bỏ mà tìm sự bình yên cho mình.
....
Sáng hôm sau...
"Khoan đã!" Người vệ sĩ đứng trước cửa lớn của Cảnh Hoàng Viện, đưa tay chặn người đàn ông trung niên đang định bước vào, anh ta lạnh giọng nói:"Ông là ai, tới đây làm gì?"
Người đàn ông cất giọng nghiêm nghị trả lời:
"Tôi là Trần Mã Lương, cậu vào nói với Yến phu nhân, có bác sĩ Trần tới gặp là được."
Người vệ sĩ đảo mắt quan sát bộ dạng của ông ta xong thì gật đầu:"Được.
Bạn đang đọc bộ truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân, truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân , đọc truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân full , Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân full , Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân chương mới