Cô rảo bước tới bàn trang điểm để sấy tóc, bởi bì bận lau tóc nên cô không để ý tới đến khi ngồi xuống hẳn, lấy chiếc khăn đang choàng trên cổ mình xuống thì mới phát hiện ra.
Không phải cô sợ mà là theo quán tính giật mình mà đứng lên, lướt mắt nhìn bầy gián mà ai đó đã chuẩn bị, Lộ Khiết liền lấy cuốn sách ở bên bàn rồi đập xuống.
Cảm thấy bọn gián này chả nhúc nhích gì, cô mới cầm một con lên xem, đúng lúc ấy Tư Cảnh Nam mở cửa xông vào:"Lộ Khiết!" Tư Cảnh Nam không khỏi bất ngờ, anh mở tròn mắt nhìn cô, tưởng rằng cô sẽ sợ mà la toáng lên nhưng hiện thực lại khác xa với suy nghĩ ấy của anh, miệng anh lắp bắp:"Lộ...Lộ Khiết, em..." Lộ Khiết rất thông minh, cô thừa hiểu chuyện này là như thế nào, cô quăng con gián trên tay mình xuống rồi nhìn anh:"Nhà anh nuôi gián sao?" Bởi vì sự việc này là do anh bày ra, anh không muốn để Lộ Khiết phát hiện nên đã nhanh nhẹn nói:"Không, làm gì có chứ!" Lộ Khiết mỉm cười rồi ngồi xổm xuống cầm lấy mấy con gián giả này rồi vứt vào soạt rác. "Em không sợ nó sao?" Tư Cảnh Nam bần thần hỏi, vừa mới nãy khi anh cầm con gián này lên cũng thấy ghê rồi, vậy mà Lộ Khiết lại bình thường như vậy. "Có gì đâu mà phải sợ." "Nhưng những người con gái khác đều sợ." Tư Cảnh Nam nhướng nhướng mày nói. Đây gọi là giấu đầu lòi đuôi, Lộ Khiết mới đầu chỉ nghi ngờ thôi nhưng khi anh nói ra câu này thì cô thừa hiểu.
Lộ Khiết cau mày nói:"Việc này là anh làm sao?"
"Hả? Làm gì?" Tư Cảnh Nam chớp mắt, bày điệu bộ ngây thơ vô tội ra trước mắt cô. Lộ Khiết day day trán rồi thở dài:"Anh không cần phải giả bộ nữa.
Em biết chuyênj này là âm mưu của anh nhưng em không giống như những người phụ nữ mà anh đã quen." Trước câu nói của cô, Tư Cảnh Nam chợt mỉm cười, nhưng có chút phật lòng:"Anh biết!" Lộ Khiết định quay đi thì bị Tư Cảnh Nam cầm tay rồi níu lại.
Lộ Khiết nhất thời bị động nên nằm gọn trong vòng tay của anh.
Anh ôm cô từ phía sau, ôm chặt tới mức như thể muốn đem cô giam lỏng vào trong anh. Tư Cảnh Nam nhắm chặt mắt, gục đầu vào làn tóc thơm tho của cô, giọng anh chợt khẩn cầu vang lên bên tai cô:"Lộ Khiết, đừng lạnh nhạt với anh, đừng làm khó anh nữa.
Anh thở phào một hơi rồi nói tiếp: "Chúng ta không hợp nhau, kể cả hành động, tính cách, sở thích, ước mơ, thân phận đều không giống nhau.
Phi Vân, em nói chúng ta tìm hiểu nhau thế nào đây?" "Em có thể thay đổi mà, em sẽ sửa chữa lại tất cả những thói hư của mình." Lạc Phi Vân cầm lấy cánh tay của Lôi Duật, nghiêm túc nói. "Nhưng quan trọng là anh vốn không hề thích em!" Vẻ mặt của Lôi Duật ngày càng nghiêm túc, khiến tim của Lạc Phi Vân co thắt lại, khó chịu đến mức không cách nào thở nổi, tay cô dần dần buông lỏng ra khỏi tay anh.
Cô rủ mắt xuống nhìn mũi chân của mình, cô rất đau xót khi nghe anh nói vậy, cô cũng không biết bản thân anh có nhìn thấy nỗi đau này không? Đột nhiên, Lạc Phi Vân ngước mặt lên nhìn anh, hai hốc mắt cô đỏ ngầu.
Dường như cô đang khóc. Lôi Duật đứng bất động nhìn cô trong vài giây, đây là lần đầu tiên anh thấy Lạc Phi Vân khóc, nhưng anh đã quyết định, anh không thể ở bên cô được.
Lôi Duật vô tâm mặc cho cô nhìn mình, bản thân anh thì quay mặt đi hướng khác để tránh ánh mắt của cô. "Vậy, người anh thật sự thích là Lý Trân sao?" Lạc Phi Vân trầm giọng hỏi anh với vẻ nghiêm nghị, hoàn toàn không còn là thái độ đùa nghịch như lúc trước nữa. Lôi Duật quay mặt sang nhìn cô, cổ tay anh chợt xiết chặt lại, lòng đau như cắt trả lời cô:"Phải, anh rất thích cô ấy." Lạc Phi Vân nghe xong câu trả lời thì thế giới trước mắt dường như đang sụp đổ.
Cô đau đớn, cô khó chịu, cô tức tối đến đâu? Anh nào biết được. Cô mỉm cười, gật đầu rồi quay đi, vừa đi nước mắt vừa lải chải rơi xuống má..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!