Đứng trước dinh thự Cảnh Hoàng Viện, Tuyết Linh chần chừ một lúc rồi cũng quyết định đi vào nhưng nửa chừng thì bị đám vệ sĩ canh gác ngăn lại.
"Xin hỏi cô là ai, vào đây tìm ai?" Người vệ sĩ giang một cánh tay ra chặn người cô lại, nghiêm nghị nói.
"Tôi muốn gặp thiếu gia của các người!"
"Xin lỗi nhưng hiện giờ thiếu gia bọn tôi không có ở đây."
Lý Trân từ trong ngôi biệt thự bước ra thì nhìn thấy tên vệ sĩ đang nói chuyện, ngăn cản ai đó, cô nhíu mày thắc mắc nên đi tới để xem.
Thì ra là cô ấy, Lý Trân tuy gặp Tuyết Linh không nhiều lần nhưng nhận ra.
"Không phải cô ta là bạn thân của Lộ Khiết đó sao?" Thế là Lý Trân nhếch môi cười hiếu kỳ nói thầm:"Cô ta lại đến đây làm gì chứ? Chẵng lẽ muốn thay con nhỏ Lộ Khiết kia quyến rũ Tư Cảnh Nam nữa sao?" Lý Trân nghĩ vậy, dù không ưa thích gì nhưng vẫn phải mời Tuyết Linh vào nhà.
"Được rồi, để cô ấy vào đi!"
Nghe lệnh từ Lý Trân, tên vệ sĩ quay đầu lại nhìn rồi cuối chào, sau đó né đường cho Tuyết Linh.
Nói xong, Lý Trân mỉm cười tươi tắn với Tuyết Linh rồi đi trước vào nhà.
Tuy nhiên, nụ cười ấy đối với Lý Trân có vẻ bình thường nhưng còn đối với Tuyết Linh thì nụ cười ấy hình như chan chứa rất nhiều điều bí ẩn và nham hiểm.
Nhìn lại lời nói của cô ta vừa nãy, mày kiếm Tuyết Linh nhíu lại:"Cô ta ở đây có quyền lớn tới vậy sao?"
Tuyết Linh cắn nhẹ mép môi nhìn xung quanh rồi rảo bước đi vào trong biệt thự.
Trong phòng khách, Tuyết Linh được Lý Trân mời ngồi xuống, rồi ra lệnh cho những người giúp việc mang trái cây và trà lên mời khách, hành động của cô đích thị là một chủ nhân của căn nhà to tướng này.
"Mời cô!" Lý Trân rót trà vào một cái ly nhỏ được làm bằng sứ sau đó đẩy đến trước mặt Tuyết Linh, thùy mị nói.
"Cảm ơn!" Tuyết Linh cười trừ rồi đáp lại sau đó cầm ly trà lên nhấp một ít.
"Cô đến đây tìm Tư thiếu của chúng tôi có việc gì không?" Lý Trân nhướng mày, cử chỉ thái độ mang tính tò mò cao hỏi.
Tuyết Linh đặt tách trà xuống bàn, phì cười rồi thư giãn nói:"Hưm...cũng không có chuyện gì to tát, chỉ đến tìm anh ta có chút việc thôi.
Sao thế, cô tò mò à? Hình như tôi cảm thấy, cô có một thái độ gì đó với Tư Cảnh Nam thì phải.
Có khi nào cô sẽ lên làm bà chủ của Hắc Mộc Vu luôn thì không? Cô có nghĩ tới việc này chưa?"
Tuyết Linh vừa nói vừa nhếch cười châm biếm, dường như cô đã nhận ra được điều gì đó trong đáy mắt của Lý Trân.
"Tuyết tiểu thư này, hình như cô nhìn nhầm rồi đấy, việc của Tư thiếu những đám thuộc hạ như chúng tôi quan tâm anh ấy là chuyện bình thường.
Còn chuyện cô nói tôi có mưu đồ gì đấy, xin Tuyết tiểu thư suy nghĩ kĩ lại." Lý Trân nghe xong câu nói của cô thì có chút chột dạ nhưng với sắc thái được chăm chút cẩn thận, cô không hề để lộ một sơ suất nào.
"Tôi đùa một xíu thôi, Lý tiểu thư không cần phải căn thẳng như vậy!"
"Tôi không để tâm đâu." Lý Trân cười trừ rồi nhướng mày nói tiếp:"Nhưng mà Tuyết tiểu thư đến đây là muốn nói chuyện gì với Tư thiếu vậy?"
Nhìn thái độ của Tuyết Linh, Lý Trân cười cười, cất lời nói tiếp:"À, thật ra Tư thiếu hiện tại đang bận việc ở công ty có chuyện gì cô cứ việc thông báo với tôi, tôi sẽ báo lại cho anh ấy."
"Cũng không có việc gì cả, chỉ muốn gặp anh ta để nói vài chuyện về Lộ Khiết thôi."
Nghe xong lời của Tuyết Linh, Lý Trân liền thay đổi sắc mặt:"Chuyện của Lộ tiểu thư sao?"
"Phải." Tuyết Linh gật đầu trả lời:"Lý tiểu thư, cô sao vậy?"
"À, tôi không sao." Yên lặng một lúc, Lý Trân lại đứng lên nói:"Tuyết tiểu thư, tôi nói ra xin cô đừng nghĩ nhiều.
Chuyện của Lộ tiểu thư đã qua lâu rồi, Tư thiếu bọn tôi cũng dần dần vượt qua, xin cô đừng nhắc tới tên Lộ Khiết trước mặt anh ấy nữa được không?"
Trước biểu cảm có vẻ như là đang trách móc, quở trách của Lý Trân, Tuyết Linh có hơi bất ngờ:"Lý tiểu thư, cô lại bị sao nữa vậy, tôi có nói gì sai à? À, mà ý cô nói Tư Cảnh Nam đã dần quên Lộ Khiết vậy bây giờ anh ta đang sống rất vui vẻ sao?"
"Tôi không phải muốn nói như vậy, có điều anh ấy đã trải qua thời gian đau đớn nội tâm dữ dằn.
Những người thuộc hạ như chúng tôi cũng như những người thân của anh ấy cũng không muốn anh ấy đau khổ hơn nữa.
Cái này, cô hiểu chứ?"
Tuyết Linh phì cười:"Thì ra là như vậy? Tại vì tôi thấy cái chết của Lộ Khiết còn rất nhiều điều bí ẩn, muốn đến đây để cùng Tư Cảnh Nam bàn bạc rồi suy ra kết luận cuối cùng mà thôi!"
"Bí ẩn?" Lý Trân nhíu mày, hỏi lại sau đó nhún vai, giọng đều đều cất tiếng:"Sau khi Lộ tiểu thư mất tích, Tư thiếu đã điều tra hết tất cả những việc có liên quan nhưng đều không tra ra được, vậy ý của cô nói là gì?" Câu nói của Lý Trân vừa mang tính phản biện lại câu nói của Tuyết Linh vừa mang tính thăm dò tin tức, cô ta đã ra tay thủ tiêu tất cả bằng chứng trước đó rồi.
Đột nhiên Tuyết Linh nói còn khuất mắt nữa.
Vậy, khuất mắt đó là gì?
"Ra là đã tra ra hết rồi sao, nếu vậy hôm nay tôi đến đây là uổng công quá rồi!"
Lý Trân không nói gì, chỉ đứng yên đó nhìn Tuyết Linh với vẻ nghi hoặc.
Tuyết Linh đưa tay lấy cái nĩa ghim trái cây lên bàn rồi chọn lựa miếng táo đã thái nhỏ ở trên bàn, tay đảo đảo, miệng mỉm cười nói:"Lý tiểu thư này, tôi thật sự không biết sự việc ngày hôm đó xảy ra như thế nào? Nhưng hôm đó, cô và Lộ Khiết đi cùng nhau, chỉ duy nhất Lộ Khiết là bị rơi xuống vực còn cô thì bình an vô sự.
Tôi cảm thấy việc này hình như không đúng cho lắm."
"Vậy ý của cô là nói tôi đã hại Lộ tiểu thư sao?" Sắc mặt của Lý Trân tuy đã biến đổi nhưng cô không bộc lộ quá rõ ra ngoài, thậm chí cô không một chút run sợ điều gì còn cười châm chọc nói lại.
"Đấy là tự cô nói thôi.
Tôi vẫn còn chưa nói xong mà.
Hay là....cô có tật giật mình?"
"Tuyết tiểu thư à! Câu nói của cô toàn nghĩa tường minh, rõ như ban ngày cả những tên ngu ngốc nhất cũng thừa hiểu ý nghĩa câu nói của cô là gì.
Còn việc Lộ tiểu thư rơi xuống vực cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi." Lý Trân nhún vai nói.
Tuyết Linh bật cười, ghim mạnh chiếc mũi của nĩa dao xuống miếng táo, nụ cười đi theo từng chữ dần dần tắt hẳn, đổi lại là sắc mặt sắc đá, đầy vẻ hung dữ, đe dọa:"Mong rằng những lời cô nói là sự thật.
Còn ngược lại, nếu để tôi biết cái chết của Lộ Khiết có liên quan đến cô thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu."
Nói xong, Tuyết Linh thả mạnh cái nĩa xuống đĩa làm nó phát ra tiếng xẻng, tuy tiếng động nhỏ nhưng chứa một
sức uy hiếp vô cùng lớn.
"Tuyết tiểu thư thật là thẳng thắn!" Lý Trân mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
"Tôi trước giờ đều thẳng thắn như vậy, chứ chưa bao giờ học qua cách sống hai mặt!" Tuyết Linh cười cười, cô cầm túi xách đứng dậy rồi nói:"Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.
Hẹn gặp Lý tiểu thư vào hôm khác vậy."
"Vâng."
Tuyết Linh nói xong thì quay người bước đi.
Nhìn vóc dáng đằng sau Tuyết Linh, vẻ mặt tươi tắn vừa rồi của Lý Trân đã biến mất, đổi lại là thứ vũ khí vô cùng đáng sợ, vừa lạnh nhạt vừa sắc đá:"Đã một ả đi qua rồi, giờ lại thêm một ả không biết điều nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân, truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân , đọc truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân full , Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân full , Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân chương mới