Cảm nhận được sự tác động, Hàn Dương Phong theo bản năng liền mở mắt rồi ngồi bật dậy, nhìn cô với vẻ lo lắng:"Lộ Khiết!" Cô cười nhẹ rồi được sự giúp đỡ của anh mà ngồi dậy. "Em cảm thấy thế nào rồi, vết thương có làm em bị đau không?" Lộ Khiết lắc đầu:"Khá hơn nhiều rồi!" "Anh xin lỗi chuyện tối qua." "Không sao cả.
Dù gì, chuyện cũng do em gây ra, chưa tìm hiểu kỹ sự việc mà đã vội kết tội anh và lại còn lớn tiếng với anh nữa." Qua lời nói này của cô, Hàn Dương Phong cảm thấy vô cùng an tâm.
Bởi vì anh nhận thấy, cô vẫn chưa nhớ ra điều gì.
Anh sờ nhẹ một bên má trắng mịn của cô, mỉm cười ôn nhu nói:"Em không sao là tốt rồi! Thật ra, có những chuyện trước đây, em không nên nhớ bởi vì anh sợ nó sẽ làm em đau." Khóe môi Lộ Khiết giật giật, cô rất muốn nói thẳng ra nhưng lại cố kìm nén lại:"Anh ấy lại nối dối mình, nhưng anh ấy làm vậy để làm gì?" Lộ Khiết cười nhẹ, nhìn vào đáy mắt sâu lắng của Tư Cảnh Nam:"Em hiểu rồi!" "Ngoan lắm!" Hàn Dương Phong cong môi cười nhẹ rồi sau đó đưa tay chạm nhẹ lên vết thương trên trán đang được băng bó bằng một miếng dán y tế nhỏ:"Vết thương còn đau lắm không?" Lộ Khiết lắc đầu. "Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài làm việc.
Tiểu Ninh sẽ mang điểm tâm tới cho em." "Ừm." Lộ Khiết khẽ gật đầu. Hàn Dương Phong bước ra khỏi phòng Lộ Khiết thì Phi Dạ liền đi tới thì thầm, to nhỏ với anh:"Hàn thiếu, có người muốn gặp anh." Ánh mắt Hàn Dương Phong thoáng lên tia tò mò, trong giây lát nghĩ ngợi thì liền nhếch cười thâm hiểm:"Bảo cô ta đợi tôi." "Vâng." ... Lộ Khiết nhìn bóng lưng Hàn Dương Phong mất đi, thì trong đầu thoáng lên tia nghi hoặc.
Được một lúc, Tiểu Ninh liền mang một ít thức ăn vào cho cô, nhìn cô tỏ vẻ quan tâm lo lắng hỏi:"Tiểu thư, chị khỏe hơn chưa?" "Chị khỏe nhiều rồi!" Nghe Lộ Khiết nói vậy, Tiểu Ninh cũng an tâm được vài phần.
Cô đặt chiếc muỗng nhỏ vào trong bát cháo rồi đưa đến cho Lộ Khiết:"Chị ăn một chút đi." Lộ Khiết nhận lấy bát cháo, ăn được vài muỗng thì thấy ngán nên đã trả lại cho Tiểu Ninh:"Chị cảm thấy no rồi!" "Vậy, chị uống thuốc đi!" Tiểu Ninh nhìn thấy vậy cũng không muốn gượng ép cô ăn thêm làm gì, có thức ăn lót bụng là được rồi.
Vả lại, thuốc này là loại thuốc vitamin nên không cần ăn mà uống cũng được. Nhìn vào viên thuốc, Lộ Khiết biết đây là thuốc gì.
Cô không biết Tiểu Ninh có cùng một phe với Hàn Dương Phong hay không nhưng đề phòng vẫn là cách tốt nhất.
Lộ Khiết cười nhẹ, cầm lấy viên thuốc rồi nhìn Tiểu Ninh:"Được rồi, em đi làm việc của mình đi.
Chị muốn yên tĩnh một lát." Tiểu Ninh vốn đơn thuần, không nghĩ gì nhiều nên đã theo lời cô rời khỏi ngay sau đó. Sau khi Tiểu Ninh rời khỏi, Lộ Khiết mới vén chăn đứng dậy rồi rảo bước đi tới thùng rác sau đó ném viên thuốc ấy vào. Cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều khi không còn uống loại thuốc này nữa, vả lại cô cũng là bác sĩ nên hiểu rất rõ tác dụng của loại thuốc này, phải công nhận là tay nghề của Phi Dạ rất tốt và rất thông minh, lại chế ra được loại thuốc này để điều chỉnh thần kinh của con người. Ở trong phòng, cảm thấy khá ngột ngạt nên cô bèn lên chủ ý ra ngoài để đi dạo để củng cô tinh thần thoải mái hơn.
Căn phòng của cô nằm ở trên tàng ba của ngôi biệt thự, đáng lẽ đi thang máy xuống cũng được nhưng cô lại thích đi cầu thang bộ hơn.
Căn phòng của Hàn Dương Phong thì cùng tầng với cô nhưng cách cô bởi hai căn phòng khác. Nên khi muốn đi xuống dưới, phải đi lướt qua phòng của anh.