Tối đến...
Cảnh Hoàng Viện.
"Chị Trân Trân." Đào Đào mở cửa phòng của Lý Trân, cô khẽ khãng bước vào, nhìn Lý Trân ngồi trên giường mang một vẻ mặt âu sầu, buồn bã, thấy lo lắng nên cô bèn lên tiếng hỏi.
Nhìn thấy Đào Đào bước vào, Lý Trân mới lấy lại tâm trạng, bình tĩnh đứng lên để tiếp chuyện:"Đào Đào, mọi người đều đã đi hết rồi sao?"
"Vâng.
Lão đại và Lôi Duật thì tới Hắc Mộc Vu để xử lý lô hàng, còn Tân Trạch thì tới Tư Nam." Nhìn sắc mặt của Lý Trân, Đào Đào im lặng trong giây lát rồi cất giọng quam tâm hỏi:"Chị không khỏe sao?"
Lý Trân khẽ lắc đầu, rồi nghiêm mặt nhìn Đào Đào:"Cẩn thận để ý nhất cử nhất động của Hàn Dương Phong cho tôi!"
...
Lạc Phi Vân từ dưới lầu, nhẹ nhàng cất bước đi lên trên lầu, hướng về phía phòng của Lôi Duật.
Dù cho trước đây có giận hờn anh, than trách anh nhiều cỡ nào nhưng không như vậy mà hết yêu anh.
Lạc Phi Vân mỉm cười, rảo bước đi vừa hay lại lướt qua căn phòng của Lý Trân, thấp thoáng cô nghe thấy, Lý Trân đang nói chuyện nghiêm túc với người nào đó ở trong phòng nên cô đã cố ý lùi vài bước lại và đứng trước phòng cô ta.
Cánh cửa phòng không được đóng kín nên mép cửa mở hờ, vì vậy Lạc Phi Vân có thể dễ dàng quan sát được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Lạc Phi Vân nghe thấy, Lý Trân có nhắc tới tên của một người đàn ông khác, cô đơn thuần chỉ nghĩ thông thoáng, Lý Trân là một người phụ nữ lẳng lở, đã quen Lôi Duật rồi mà còn lại ve vãn, yểu điệu trước mặt anh cô vả lại, bây giờ còn to, nhỏ nói chuyện với Đào Đào về một người đàn ông khác.
Chứ không hề liên tưởng tới chuyện trong giới Hắc Đạo.
"Hừm..." Lạc Phi Vân nhếch môi cười nhẹ, sau đó lấy chiếc điện thoại từ trong chiếc túi xa, ghi âm lại toàn bộ những lời nói của cô ta và Đào Đào mà cô sắp phải nghe.
Không gian xung quanh rất tĩnh lặng, nên âm thanh nói chuyện của hai người họ, Lạc Phi Vân nghe rõ mồn một.
Nghe vậy, Đào Đào nhanh chóng đáp lại:"Dạo gần đây, em cũng có cho vài thủ hạ thân cận theo sát hắn.
Nhưng vẫn không thấy hắn hành động gì, có vẻ như hắn đang rất ung dung."
"Lúc sáng, tôi có tới tìm hắn ta và đưa thông tin cho hắn." Lý Trân đứng khoanh tay lại, ánh mắt nhìn sâu xa vừa thâm hiểm vừa khó đoán:"Hắn ta là người có thủ đoạn vô biên, ắt hẳn hành động rất cẩn mật.
Không phải bình thường như cô nghĩ."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Dù thế nào cũng không được để hắn ta làm tổn thương Tư Cảnh Nam."
"Nhưng chị Trân Trân, liệu hắn ra tay với chúng ta thì sao?"
Lý Trân nghe xong thì khẽ lắc đầu, dường như cô cũng đang có suy nghĩ như Đào Đào vừa rồi, cô quay mặt lại đối diện với Đào Đào:"Không đâu, mặc dù chúng ta đang làm việc cho hắn nhưng vẫn chưa hạ được Tư Cảnh Nam hắn nhất định sẽ không làm gì chúng ta."
Lắng nghe Lý Trân phân tích như vậy, Đào Đào cũng an tâm được vài phần.
Sau đó, Đào Đào lưỡng lự, đưa mắt qua lại, không biết có nên hỏi hay không nhưng qua vài giây suy nghĩ thông suốt, câu hỏi này cô đã tò mò lâu lắm rồi nên nhất định phải hỏi:"Chị Trân Trân, em muốn hỏi chị một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tại sao chị lại làm việc cho Hàn Dương Phong, mặc dù chị biết hắn ta muốn làm hại lão đại."
....
Lạc Phi Vân nghe đến đây thì sắc mặt liền thay đổi trở nên tái mét.
Mặc dù không rành rỏi về chuyện ở Hắc Đạo nhưng Lạc Phi Vân thừa hiểu, Lý Trân này đang muốn phản bội lại Hắc Mộc Vu, phản bội lại Tư Cảnh Nam.
...
Nghe Đào Đào hỏi vậy, Lý Trân liền nhếch cười sau đó khẽ chau mày nói:"Bởi vì làm việc cho hắn ta, tôi cũng có lợi."
Đào Đào nhíu mày, nghiên đầu, tỏ ý không hiểu.
Thấy vậy, Lý Trân cười giải thích:"Nếu như Hàn Dương Phong chiếm trọn thế lực của Tư Cảnh Nam khiến Tư Cảnh Nam mất tất cả, đến lúc đó anh ấy không còn một ai ở bên cạnh nữa...thì lúc đó tôi sẽ xuất hiện, tôi sẽ ở bên anh ấy.
Và anh ấy sẽ rất cảm kích tôi và từ từ, từ từ sẽ yêu tôi."Giọng nói Lý Trân ngày càng giảm trọng âm xuống nhưng tín hiệu truyền vào chiếc điện thoại của Lạc Phi Vân, khiến những sóng âm trên màn hình điện thoại không ngừng chuyển động.
"Tôi không cần thứ gì cả, vật chất lẫn danh vọng, tôi đều không thích tôi chỉ muốn có anh ấy, muốn ở bên anh ấy mãi mãi mà thôi." Lý Trân mỉm cười:"Sớm muộn gì tôi cũng có được anh ấy!" Cô càng nói thì ánh mắt càng trở nên thâm độc, tay xiết chặt, khẳng định lời nói chắc nịch nhưng đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Đào Đào thoáng rùng mình, kinh hãi.
Cái thứ mà được gọi là tình yêu ấy, nó thật dữ dội và kinh hoàng.
Một khi con người đã đâm đầu vào thì chỉ có ba kết cục.
Hoặc hạnh phúc vô bờ bến, hoặc biết không có kết cục, âm thầm rút lui.
Hoặc, điên cuồng, bất chấp thủ đoạn để có được và Lý Trân thì thuộc vào trường hợp này.
Cô ta đã bất chấp mọi giá để có được tình cảm của người mình thương nhưng cô thật không hiểu được sự đồng cảm trong tình yêu, biết vậy nhưng Đào Đào không cách nào phổ biến cho cô ta được.
Vì muốn đạt được mục đích, giết người, phá hoại chính sự nghiệp của người mình yêu cô đều đã thực nghiệm cả rồi, bây giờ không còn đường lui nữa.
Đào Đào thở nhẹ, rốt cuộc tình yêu nó mang ý nghĩa gì mà lại có sức tác động lớn như vậy? Nó biến con người thành một con người hoàn toàn khác thậm chí là trở thành một ác quỷ.
Trước đây, Lý Trân là một người con gái vô cùng tốt tính và hoàn hảo nhưng bây giờ nhìn vào thì không khác gì một kẻ máu lạnh và tàn nhẫn.
"Chị Trân Trân, nếu chuyện chị làm việc cho Hàn Dương Phong bị lão đại phát hiện thì phải làm sao?"
"Sẽ không.
Anh ấy không thể nào biết được.
Bạn đang đọc bộ truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân, truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân , đọc truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân full , Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân full , Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân chương mới