Khóe mắt anh giật giật, sâu thẳm trong tim anh mong rằng người bước vào là người mà anh vẫn ngày đêm mong đợi nhưng ý nghĩ ấy chỉ rơi vào vô vọng. Lý Trân là trẻ mồ côi nên khi bước vào chỉ đi một thân một mình, cô chậm rãi tiến tới trước mặt Tư Cảnh Nam, nụ cười tràn ngập hạnh phúc cùng với ánh mắt xúc động, dịu dàng nhìn anh. Tư Cảnh Nam vẫn một vẻ mặt lãnh đạm, anh đưa tay nắm lấy tay của Lý Trân rồi nhẹ nhàng dìu cô đứng lên sân khấu, bên dưới là những tràn pháo tay nhộp nhịp thay cho lời chúc của tất cả những vị quan khách. Anh và cô đứng đối diện với vị linh mục \- đại diện cho chúa trời được Lý Trân cất công mời đến.
Ông nhìn hai người bạn trẻ mỉm cười rồi nghiêm túc đọc Thánh thư. ..... Ở cùng một địa điểm, một cô gái ăn mặc khá là khác thường, toàn thân thì một màu đen, chiếc mũ và khẩu trang che đi cả khuôn mặt nên không một ai có thể nhận diện rõ dung mạo của cô gái này ra sao.
Bộ dạng cô gái lén la lén lút, lẻn vào bên trong khách sạn rồi đi đến phòng audio \- nơi điều chỉnh âm thanh, hình ảnh và camera quan sát buổi tiệc. Cô đưa tay lên nhẹ gõ cửa phòng, giọng nói của một người đàn ông bên trong mang vẻ khó chịu vang lên:"Ai đấy!" "Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn, Yến phu nhân có căn dặn tôi mang thức ăn và nước uống tới cho mọi người." Người đàn ông trung niên, ăn diện khá sang trọng, ông ta liền đưa tay mở cửa.
Cánh cửa phòng vừa mở, nhìn thấy cô gái trước mặt mình không phải là nhân viên phục vụ trong khách sạn, hắn liền nhíu mày định làm gì đó nhưng chỉ trong hai giây, không để hắn kịp định hình cũng không để hắn phòng bị cô liền nheo mắt mỉm cười và vung tay đánh vào huyệt trên vai của hắn khiến hắn ngất xĩu, nằm lăn ra đất.
Cô gái ngó ngang ngó dọc rồi mang tên đàn ông đó đi, trời cũng giúp cô, người trong phòng chỉ có một nếu nhiều thì cô cũng khó mà xử lý. Sau khi đưa tên đàn ông đó đi nơi khác, cô gái tiến vào căn phòng và chốt khóa cửa lại.
Sau đó, cô tiến tới vị trí điều chỉnh và ngồi xuống.
Cô rút ra từ trong người một chiếc thẻ nhớ rồi đưa vào trong máy chủ. Cô gái khoanh tay nhìn vào những thước phim đang trực tiếp quay lên màn hình máy vi tính chung quanh căn phòng, vừa xoay xoay chiếc ghế, vừa nhếch cười châm chọc:"Tư Cảnh Nam, anh gan lắm.
Em còn ở đây mà anh dám đi lấy người khác." ...... Ở bên dưới đại sảnh, vị linh mục cất giọng mang theo thanh âm dịu nhẹ, uy nghiêm. "Lý Trân, con có đồng ý cùng quý ông đứng cạnh con đi hết quãng đời còn lại, sau này dù ốm đau hay bệnh tật, dù vui sướng hay đau khổ, con cũng phải ở bên cạnh cùng san sẻ và không bao giờ rời bỏ anh ấy?" Lý Trân chăm chú lắng nghe, cô quay đầu nhìn Tư Cảnh Nam rồi mỉm cười, dứt khoát trả lời:"Con đồng ý." Vị linh mục hài lòng, rồi nói tiếp:"Tư Cảnh Nam, con có đồng ý cùng quý cô đứng cạnh con đi hết quãng đời còn lại, sau này dù ốm đau hay bệnh tật, dù vui sướng hay đau khổ, con cũng phải ở bên cạnh cùng san sẻ và không bao giờ rời bỏ cô ấy?" Sau vài giây đọc xong Thánh thư, Tư Cảnh Nam vẫn chưa trả lời, hồn vía anh như phiêu lạc trên mây khiến Lý Trân rơi trong vài giây bỡ ngỡ và lo lắng.
Những vị quan khách ở dưới thì không thể hiểu, hôm nay là ngày đại sự quan trọng vậy mà tâm hồn chú rể lại bỏ đi đâu thế kia? Bên phòng audio, cô gái tháo chiếc khẩu trang cùng chiếc mũ ra, để lộ rõ khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp.
Cô cong môi cười nhẹ, nheo mắt nhìn vài màn hình camera:"Tư Cảnh Nam, anh giỏi thì đồng ý xem?" .... Sau một hồi vẫn không thấy Tư Cảnh Nam trả lời, vị linh mục cất tiếng nghiêm túc hỏi lại lần nữa:"Tư Cảnh Nam, con có đồng ý cùng quý cô đứng cạnh con đi hết quãng đời còn lại, sau này dù ốm đau hay bệnh tật, dù vui sướng hay đau khổ, con cũng phải ở bên cạnh cùng san sẻ và không bao giờ rời bỏ cô ấy?" "Con..." Tư Cảnh Nam lướt mắt nhìn vị linh mục, khóe môi mấp máy, nặng trĩu phát ra từng tiếng khó khăn. "Khoan đã!".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!