Tư Cảnh Nam rời khỏi đó thì đã đến bên Lộ Khiết ngay.
Nhìn thấy cô đứng bên sảnh chính, anh đã không kìm được lòng mà tiến tới ôm cô từ phía sau:"Em có mệt không?" Cô quay người, nhìn anh khẽ lắc đầu, dịu dàng nói:"Không mệt." Đột nhiên, một tên vệ sĩ từ bên trong chạy ra, bộ dạng gấp gáp, cúi đầu thông báo với Tư Cảnh Nam:"Lão đại, không hay rồi! Lý Trân, cô ta tự sát rồi!" "Cái gì?" Nghe tên vệ sĩ thông báo xong, cả Tư Cảnh Nam và Lộ Khiết đều đồng loạt phát âm, rồi đưa mắt thương xót nhìn nhau. Nhân sinh vô thập toàn! Con người sinh ra không có ai là hoàn hảo cả, Lý Trân cô ta có cái sai nhưng cũng có cái đáng thương.
Tuy nhiên, cái giá cô ta nhận, lại đắc nhưng vậy? Xem ra không ai có thể tránh nổi số phận mà ông trời đã sắp đặt.
Nhưng cũng có thể, cô không còn mặt mũi nhìn mặt ai nữa vì chính mình đã gây ra những đau khổ cho người khác.
Có lẽ, cái chết chính là con đường giải thoát duy nhất cho cô. Tư Cảnh Nam thở nhẹ, nhìn tên vệ sĩ rồi gật đầu.
Hắn ta hiểu anh đang nói gì nên đã nhanh chóng rời khỏi đi làm nhiệm vụ. "Chúng ta về thôi!" Tư Cảnh Nam cất giọng nói ôn nhu, nắm lấy tay cô. .... Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.... "Lộ Khiết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em trong suốt thời gian qua.
Kể từ khi em mất tích, anh đã cho người tìm kiếm em khắp nơi nhưng vẫn không thấy." "Thật ra, em cũng không biết chuyện gì nữa.
Khi em vừa tỉnh dậy thì không nhớ chuyện gì cả, em chỉ biết mình đang ở Hồng Kông." Nghe cô nhắc tới Hồng Kông, Tư Cảnh Nam ngây người trong giây lát, là ai mà đã cứu cô từ Hoa Kỳ rồi đưa tới Hồng Kông như vậy? Anh mỉm cười:"Hồng Kông sao? Nhưng ai đã cứu em, có phải anh nên cảm ơn người đó một tiếng không?" Lộ Khiết biết, nếu cô nói ra người đã cứu mình là Hàn Dương Phong cho Tư Cảnh Nam biết thì anh nhất định sẽ không giữ được bình tĩnh vì giữa hai người họ đang có xích mích lớn, vả lại Hàn Dương Phong cứu cô vì mục đích muốn báo thù, thì nếu để Tư Cảnh Nam biết thì vấn đề này càng nghiêm trọng hơn. Nhìn thấy cô có vẻ do dự, Tư Cảnh Nam thắc mắc lên tiếng:"Em sao vậy?" Cô lắc đầu theo phản xạ, mỉm cười.
Cô do dự một hồi rồi mới quyết định là sẽ nói.
Dù sao, cô quay trở lại đây sau một chuyến dạo chơi ở Quỷ Môn Quan thì đã là điều quá may mắn.
Cô hiểu cái chết nó đáng sợ ra sao, cô hiểu làm việc trong thế giới ngầm nguy hiểm ra sao và điều cô muốn ở anh là mong anh dẹp bỏ thù hận, hãy sống bình thường.
Mặc dù, điều đó là không dễ nhưng cô cũng muốn thử một lần. "Em có nói ra thì anh không được giận." Câu nói của cô càng khơi gợi tính tò mò của anh.
Tư Cảnh Nam cau mày, là ai mà cô lại có vẻ mặt như vậy, anh mỉm cười:"Làm sao anh có thể giận được chứ?" "Thật ra, người đó là...Hàn Dương Phong." Sắc mặt Tư Cảnh Nam chợt tối sầm lại, nụ cười trên môi chợt tắt hẳn, thì ra bấy lâu nay cô đang chung sống với kẻ thù của anh.
Tức giận là điều đương nhiên nhưng anh không hề bộc lộ ra trước mặt cô.
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô rồi nhỏ giọng khẽ nói:"Hắn ta có làm gì em không?" Trước câu nói trông có vẻ bình thản như vậy, cô cũng khá bất ngờ nhưng anh không giận là tốt rồi:"Không sao, anh ấy đối xử với em rất tốt." Nói tới kẻ thù thì đã ghét rồi nhưng lại nghe Lộ Khiết nói chuyện thân thiết về hắn như vậy cũng khiến Tư Cảnh Nam khó chịu và chán ghét hơn.
Mấy giây sau, anh trấn an được tinh thần của mình thì mỉm cười rồi nhẹ xoa đầu cô:"Thôi được rồi, trời cũng sắp tối rồi, anh đưa em vào ăn chút gì đó, được không?" Lộ Khiết liền lắc đầu:"Không được rồi, bây giờ anh phải trở về." "Tại sao lại trở về đó?" Tư Cảnh Nam cau mày, khó chịu nói. "Em còn một số chuyện phải giải quyết, sau đó em nhất định sẽ trở về." Suy nghĩ được một lúc, Tư Cảnh Nam cũng gật đầu mà đồng ý, bây giờ anh đã biết, cô đang an toàn ở gần Hàn Dương Phong nhưng nếu anh biết được Lộ Khiết có bị làm sao thì anh nhất định sẽ sống chết với anh ta. "Được, nhưng có cần anh cho Tân Trạch đi cùng em không?" "Không cần đâu, bây giờ cũng đã trễ rồi, em đi trước đây." Lộ Khiết đi được vài bước, Tư Cảnh Nam đã chạy đến ôm cô vào lòng, thật sự giờ này anh không nỡ xa cô một chút nào.
Thời gian gặp lại chưa được một ngày chả bù lại được thời gian sáu tháng xa nhau kia nữa.
Tâm trạng của cô hiện giờ rất tốt, cô mang tâm trạng vui vẻ, nở nụ cười tươi tắn bước vào bên trong.
Thì nụ cười ấy chợt cứng đờ khi nhìn thấy Hàn Dương Phong ngồi trên chiếc ghế sofa dài, phía đối diện là hai tên vệ sĩ đang quỳ gối với khuôn mặt bị đánh đến bật máu, trông bọn chúng vô cùng hoảng sợ.
Theo cô nhớ không nhầm thì hình như hai tên này được Hàn Dương Phong cho phép đi theo để bảo vệ cô, Hàn Dương Phong phạt chúng chắc không phải vì lý do ấy chứ? Đứng bên cạnh Hàn Dương Phong còn có cả Tiểu Ninh vì Tiểu Ninh cũng là người giúp cô đi trốn. Hàn Dương Phong mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ba cúc áo đầu tiên được mở trống để lộ phần ngực rắn chắc.
Anh liến nhìn cô với ánh mắt sát khí, tràn đầy tia lửa giận khiến cô rừng mình một cái. Lộ Khiết nhìn lên bàn, trên gạt tàn thuốc, cô thấy rất nhiều xác thuốc vừa mới bị dập tắt, còn chai rượu gần đó thì là chai rượu vang loại mạnh đã bị cạn kiệt từ lúc nào.
Chắc rằng, Hàn Dương Phong đã đợi cô rất lâu. Anh trước giờ luôn giữ lịch trình làm việc của mình cố định, cũng giống như giờ này, anh ấy thường về nhà rất khuya nhưng đột ngột anh lại ngồi đây, Lộ Khiết biết rằng anh phần nào đã nhận ra kế hoạch của cô từ trước rồi. Hàn Dương Phong nhìn Phi Dạ.
Phi Dạ liền hiểu, anh ra lệnh cho đám vệ sĩ lui ra, còn anh và Tiểu Ninh cũng rời đi ngay sau đó.
Bây giờ, trong không gian yên ắng, chỉ còn có Hàn Dương Phong và Lộ Khiết. Nhìn thấy sắc mặt của Hàn Dương Phong như vậy, Lộ Khiết cảm thấy có dự báo chẳng lành, gượng cười nói:"Hàn Dương Phong, sao anh..." Chưa kịp để cô hỏi xong, Hàn Dương Phong liền cắt ngang lời cô, anh lạnh lùng cất giọng nói:"Em đã đi đâu vậy? Sao tới giờ này mới về?" Lộ Khiết nắm chặt túi xách trên tay, cảm nhận như chiếc túi xách như nặng thêm chục kilogram.
Cô đưa mắt nhìn xuống liền nhìn thấy chiếc điện thoại thông minh màu đen của anh bị đập nát thành từng mảnh rơi đầy rẫy trên sàn đá hoa cương.
Anh đã gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng cô lại không bắt máy.
Giọng cô ấp úng cất tiếng:"Em...em ra ngoài gặp bạn." Hàn Dương Phong thừa sức nhìn được sự bất bình thường của cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu hiền, khóe môi liền nhếch lên, nhưng đằng sau ánh mắt ấy chứa đựng không biết bao nhiêu sự tức tối đang được kìm nén xuống. "Em mới về đây không được bao lâu, lấy đâu ra bạn.
Lộ Khiết, em không giỏi nói dối." Hàn Dương Phong chắp lưỡi một cái rồi nói tiếp:"Được rồi, cứ cho là em đi gặp bạn đi, vậy tại sao lại cắt đuôi vệ sĩ?" Nói xong rồi, Lộ Khiết mới biết mình đã sai quá sai rồi, cô hít sâu một hơi rồi nhỏ nhẹ nói:"Hôm nay em không được khỏe, em muốn nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta nói chuyện." Lộ Khiết nói xong, liền nhắm mắt mà bước đi rất nhanh.
Mong rằng sẽ rời khỏi vòng vây này nhanh chóng nhưng cô chỉ vừa đi được vài bước, Hàn Dương Phong đã đứng lên, chạy theo cô. Anh níu tay cô lại, áp sát cô vào tường, anh không thể kìm chế nổi cơn thịnh nộ của mình được nữa.
Tay anh cuộn chặt lại, đánh vào tường ngang tai cô khiến cô một phen hú vía.
Lộ Khiết nhìn vào ánh mắt của anh mà run run, tay cầm túi xách mất lực mà buông lỏng. "Tại sao em lại trốn tránh? Có phải em lừa dối anh chuyện gì không?" "Em không có trốn tránh!" Lộ Khiết cau mày nói. "Vậy sao?" Hàn Dương Phong nhếch cười, giễu cợt. Lộ Khiết cảm thấy run sợ, trước giờ chưa ai từng lớn tiếng với cô như vậy, cả Tư Cảnh Nam cũng chưa từng nhưng Hàn Dương Phong lại như vậy.
Cô gục mặt xuống, không muốn nhìn anh cũng không biết nên nói gì vào lúc này. Đột nhiên, Hàn Dương Phong cúi xuống hôn cô tới tấp, nụ hôn của anh vô cùng thô lỗ không chút thương xót, song song với đó là mùi rượu cùng với mùi thuốc lá đồng lọt tấp vào mặt cô khiến cô khó chịu vô cùng.
Lộ Khiết cố gắng dãy dụa, đẩy anh ra nhưng không được, lực đạo của anh quá lớn có thể trấn áp cô một cách dễ dàng. Lộ Khiết thật sự hoảng loạn không biết làm gì ngoài vùng vẫy, cô đánh vào ngực anh thậm chí là cắn môi anh đến bật máu nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được anh. Môi của anh dần trượt xuống cổ, Lộ Khiết bất giác run rẩy, đẩy anh ra, ánh mắt hoảng loạn nhìn anh:"Hàn Dương Phong, anh...anh bình tĩnh lại đi!" "Tôi rất tỉnh táo!" Hàn Dương Phong nói xong, lại cúi xuống hôn cô tới tấp.
Lộ Khiết đang có thế nên vùng vẫy, vô ý vung một cái tát mạnh vào mặt anh. "Chát." Lập tức trên má trái của anh in hằn một vết đỏ, đầu nghiên về một phía. "Xin....xin lỗi." Giọng nói của cô ấp úng,cô hoảng sợ tới mức nước mắt sắp tuông rơi luôn rồi, cô nhấc chân bước sang phải vài bước, rồi định chạy lên lầu nhưng đột ngột lại bị Hàn Dương Phong níu lại và bế thóc lên vai. Lộ Khiết vẫn không ngừng dãy dụa, đánh mạnh vào lưng anh nhưng anh không bận tâm.
Hàn Dương Phong đi lên lầu, dùng chân đá mạnh cửa phòng ra rồi hung hăn ném cô lên giường, không ngừng mạo phạm môi cô. "Anh không được làm như vậy!" "Em là vị hôn thê của tôi, chúng ta sẽ kết hôn.
Sức lực của cô thì đã cạn kiệt rồi, không còn sức kháng cự nữa nên đành nằm yên, nước mắt mang theo sự thất vọng rơi xuống ở khóe mắt. Hàn Dương Phong chợt ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt không hài lòng. Lộ Khiết quay mặt đi hướng khác để tránh né ánh mắt của anh, cô cắn môi cất tiếng:"Em nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi!" Hàn Dương Phong nghe xong rồi thì nhếch cười, trong cái ấy cười ấy của anh có một phần châm biếm lớn.
Hàn Dương Phong ngồi dậy, đứng tựa người vào chiếc bàn, nhìn cô lạnh lùng nói:"Hôm nay được biết là hôn lễ của Tư Cảnh Nam, em đã tới đó sao? Hắn ta nhìn thấy em, chắc không đào hôn ấy chứ?" Lộ Khiết từ từ ngồi dậy, chỉnh sửa lại cổ áo, cô không nói gì xem như cô thừa nhận. Hàn Dương Phong cười cười, chậm rãi nói tiếp:"Bây giờ, em nhớ ra tất cả mọi chuyện nên muốn trở về bên hắn ta sao?" Lộ Khiết nhắm mắt, thở dài rồi nói:"Hàn Dương Phong, thời gian qua anh đối xử với em rất tốt, em cũng rất biết ơn anh vì đã cứu mạng của em nhưng...." Hàn Dương Phong tiến nhanh tới, hai tay bóp chặt hai bả vai cô, lớn tiếng nói:"Em đừng dài dòng, trả lời câu hỏi của tôi!" "...." Lộ Khiết im lặng, quay mặt hướng khác không muốn trả lời anh. "Tại sao lại im lặng, có phải tôi nói đúng rồi không?" "Em..." Lộ Khiết ngập ngừng, nhưng lại bị anh ngắt lời. "Rốt cuộc, hắn ta đã cho em những gì mà khiến em yêu hắn đến vậy? Tiền bạc, danh tiếng...hắn cho em cái gì?" Anh bây không giống như Hàn Dương Phong trước kia mà cô biết, mà anh giống như một con thú dữ đang muốn bổ nhào tới con mồi rồi nuốt chửng nó. Nghe những lời như vậy, Lộ Khiết liền vung tay hất tay anh ra khỏi người mình:"Anh bình tĩnh lại đi!" Hàn Dương Phong nhận ra được sự hoảng loạn trong đáy mắt của cô nên lời nói của anh trở nên dịu nhẹ hơn hẳn:"Rốt cuộc tôi thua hắn ở điểm nào?" "Không phải, anh là người rất tốt nhưng em yêu Tư Cảnh Nam không vì anh ấy cho em những vật chất hay danh tiếng như anh nói.
Anh ấy đã cho em sự ấm áp, tình yêu thương, bù đắp những mất mát trong lòng của em, cho em cảm nhận được hạnh phúc một lần nữa." Nhìn cô như vậy, Hàn Dương Phong ủ rủ thở dài rồi nhẹ giọng nói:"Những thứ đó tôi cũng có thể cho em mà.
Em không thể yêu tôi sao?" "Hàn Dương Phong, em biết anh rất tốt nhưng yêu một người không dễ dàng như anh nghĩ.
Em tin sẽ có một ngày, anh sẽ gặp được cô gái của đời mình." Anh không bận tâm câu nói lúc mà quay mặt sang hướng khác nói:"Có phải hắn ta không còn nữa thì em sẽ yêu tôi không?" Nhận ra lời nói bất thường từ anh, Lộ Khiết cau mày, đứng lên nhìn anh hỏi:"Anh tính làm gì?" "Em nghĩ xem tôi sẽ làm gì?" "Hàn Dương Phong, anh không được làm vậy." Lộ Khiết lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói. "Tại sao lại không được? Em có biết, những kẻ ở Hắc Mộc Vu đã làm ra những chuyện gì không?".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!