Nhan Từ Khuynh nhìn xuống đồng hồ.
Cũng muộn rồi.
Anh nhìn Lãnh Đình nói:
- Đình Đình, giờ cũng muộn rồi! Tớ về bên kia nhé! Mai tớ lại qua đây chơi với cậu.
- Ừ, cậu đi đi...!
Lãnh Đình vừa ăn cơm vừa đáp.
Nhưng cô chưa kịp dứt lời thì chuông điện thoại của Nhan Từ Khuynh vang lên.
- Vợ yêu của anh đấy à?
Thấy màn hình hiện thị số của cô, Nhan Từ Khuynh nhanh chóng bắt máy rồi đáp với giọng cực dịu dàng.
"Mấy...!mấy giờ anh về?" - Dương Họa Y ấp úng.
- Bây giờ anh về với em luôn này! Mà...!em đang lo cho anh đấy à? - Nhan Từ Khuynh tranh thủ trêu cô.
"Ai...!ai thèm lo cho anh? Tại...!bố mẹ bảo...!tôi gọi..." - Dương Họa Y đỏ bừng mặt lên.
- Bố mẹ bảo em gọi mà em lại xưng hô với anh như thế ư? - Nhan Từ Khuynh nhận ra sơ hở của cô liền bật cười.
"Thì...!tôi đang ở ngoài vườn mà..." - Dương Họa Y càng đỏ mặt hơn.
- Nhỡ họ nghe lén thì sao?
"Không có...!Mà thôi.
Bây giờ anh có về không?"
- Có.
Bây giờ anh về ngay.
Em đợi anh chút nhé!
Dứt lời, Nhan Từ Khuynh nhanh chóng cúp máy rồi cầm lấy áo khoác đi ra xe.
Trước khi đi, anh gọi dì Thẩm đến nói:
- Bạn con sẽ ở đây mấy hôm cho đến khi tìm được nhà mới.
Dì giúp con chăm sóc cậu ấy chút nhé!
- Dạ thưa thiếu gia!
Chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi và nhanh chóng về đến Nhan gia.
Điều đầu tiên sau khi cất xe là chạy vào trong nhà tìm vợ.
Nhan Từ Khuynh mặc những ánh mắt sắc lẹm của bố mẹ mình mà lục tung cả căn nhà lên để tìm cô.
- Bố, mẹ.
Vợ con đâu rồi ạ?
- Ông à, tôi thật có phước khi sinh ra được thằng con có hiếu như thế! Có vợ vào cái là quên luôn lễ nghĩa.
Nó đi về không chào bố mẹ nó câu lại còn hỏi bố mẹ nó vợ nó đâu.
Tôi thấy đau lòng quá...!- Nhan phu nhân vừa rút chiếc khăn tay ra chấm nước mắt vừa kể lể.
- Bà à, như vậy cũng đáng mừng chứ! Ít ra nó còn biết yêu thương vợ nó chứ nếu nó mà quên vợ nó như quên chúng ta thì chúng ta phải ăn nói sao với ông bà thông gia đây? - Nhan lão gia hùa theo.
- Bố mẹ! Con không muốn đùa đâu! Họa Y đâu rồi ạ? - Nhan Từ Khuynh nhíu mày.
- Thôi không đùa nó nữa không nó hất tung cả căn nhà này mất bà ạ! - Nhan lão gia nhìn vợ mình cười.
- Vợ con đang ở trên phòng của con đó.
Hồi chiều mẹ thấy nó cứ đi đi lại lại chờ con về giờ chắc thấy mệt nên lên đó nghỉ một lúc rồi! Lần sau đi đâu về sớm hay muộn cũng gọi điện về báo cho vợ câu.
Để con bé lo lắng như vậy cũng không tốt đâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!, truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! , đọc truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! full , Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! full , Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! chương mới