Mặc Âu diễn trọn vở kịch trong thời kì yêu đương mù quáng, tay trong tay với Tô Hạo hòa vào biển người nhộn nhịp trước mắt.
Hai bên phố nhỏ bày bán nhiều vật phẩm lạ mắt độc đáo, khắp không gian tràn đầy mùi hương mê người của đồ ăn đặc sản.
Mặc Âu ngó ngang ngó dọc như đứa trẻ mới phát hiện ra đồ chơi mới vậy.
Cô là một người cực kì yêu thích những thứ mới mẻ lại có tính ham ăn, tất nhiên đồ ăn cũng không ngoại lệ, được ưu tiên đặt lên hàng đầu.
Tô Hạo ngoảnh sang nhìn Mặc Âu dịu dàng nói: "Em có muốn mua gì hay không?"
Mặc Âu gật gật đầu, người ta đã có lòng chi tiền thì cô cũng phải có lòng tiêu tiền chứ: "Có có"
Tô Hạo bất giác nhíu mày.
Anh chỉ định hỏi cho có lệ thôi, ai ngờ cô gái này lại không khách sáo như vậy.
Tuy không thích bỏ tiền của anh ra cho người khác, nhưng cũng không thể từ chối được.
Được! Em thích gì liền mua thứ đó"
Mặc Âu nhếch mép, anh ta nói câu này với cô mà không sợ cô mua cả phố này sao.
Mà cô cũng định cho anh ta sạt nghiệp trước khi bị tống vào ăn cơm tù.
Lúc này, một cô gái không biết từ đâu xuất hiện, chạy tới tự nhiên ôm Tô Hạo nở một nụ người câu hồn cười nói: "Hạo Hạo! Thật trùng hợp, anh cũng tới đây chơi sao?
Tô Hạo sững người hồi lâu rồi mới kiêng kị nhìn sang Mặc Âu.
Anh rút lại cánh tay mình khỏi cô gái kia nói: "Lan Nhi! Không được thất lễ.
Hôm nay anh đưa bạn gái đi chơi.
Sau đó quay sang Mặc Âu lên tiếng giải thích: "Tiểu Âu! Đây là nghệ sĩ dưới trướng của anh"
Lan Nhi không quan tâm, coi Mặc Âu như không khí, tiếp tục vòng tay qua cánh tay của Tô Hạo một cách thân mật, chào hỏi qua loa: "Chị gái! Chị không bận có thêm một bóng đèn chứ?"
Mặc Âu cong cong khóe môi khó phát hiện, nở nụ cười lạnh lẽo.
Lại cùng một người này sao? Trước đó không lâu, cô đã cho người điều tra về người phụ nữ mà Tử Hạ vô tình kể trong lúc say.
Cô ta chỉ là một bình thường, không bối phận hiển hách, không địa vị cao quý, vì muốn tăng sức ảnh hưởng đối với quần chúng mà không ngại hi sinh thể xác cho các lão già.
Một con người bị xã hội tăm tối nuốt chửng điển hình.
Đã thế cô cũng không cần phải khách sáo mà liền miễn cưỡng đồng ý vờn mèo đuổi chuột với hai người kia.
Tuy nhiên có một điều đặc biệt, trong tác phong hành động của cô không bao giờ đề cập đến chữ nương tay đâu.
Không sao! Chỉ là đi chơi bình thường thôi mà, càng đông càng vui
Thấy Mặc Âu tỏ vẻ không bận tâm đến việc có người phụ nữ khác cố ý thân mật với bạn trai ngay trước mặt chính thất, Lan Nhi bất giác cười mỉa.
Đúng là ngốc nghếch.
Bạn đang đọc bộ truyện Vô Tình Gặp Được Bảo Bối tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vô Tình Gặp Được Bảo Bối, truyện Vô Tình Gặp Được Bảo Bối , đọc truyện Vô Tình Gặp Được Bảo Bối full , Vô Tình Gặp Được Bảo Bối full , Vô Tình Gặp Được Bảo Bối chương mới