"TỦM!!!" \- Một tiếng đập nước lớn vang kên, bốn người ban nãy mất tâm mất tích dưới mặt biển.
Cô gái vest đen giả vờ hoảng hốt, ra lệnh cho đám người ban nãy chia nhau xuống các khoang dưới tìm thuyền con vớt bốn người kia lên, với khẩu dụ "sống phải thấy người, chết phải thấy xác"
Sau khi họ đi rồi, cô bước lại gần phía Lious, một tay đặt lên vai anh như an ủi, ánh mắt sắc bén: "Tường, cô ấy sẽ không sao"
Lious đứng như trời trồng, ánh mắt không rời không mặt biển lênh đênh. Thấy chị gọi mình, anh quay đầu lại, mặt buồn rười rượi trả lời cho có: "Em biết chứ, chỉ là thấy lo một chút"
Cô gái nghiêm nghị: "Tà váy lúc nãy có vấn đề đúng không?"
Lious gật đầu, giọng nói lãnh đạm chưa từng thấy: "Tà váy đó có đựng viên XR giả, nên em đã..."
Cô gái vest đen cau mày, buông lời cảnh báo: "Em muốn làm gì, chị đều không cấm. Nhưng chuyện này sẽ khiến bang chủ..."
"Chuyện em dám làm, nhất định sẽ dám chịu. Em sẽ về thỉnh tội với bang chủ sau" \- Lious kiên định.
Cô gái thở dài thườn thượt, lắc đầu không nói nữa. Cô ôm cái bụng đau do ban nãy bị Lâm Nhĩ Tích đánh vào, hướng đi xuống khoang dưới: "Em thích làm gì cũng được"
Trước khi cô rời đi, Lious nghe loáng thoáng bên tai: "Ba mẹ dưới cửu tuyền chắc sẽ thất vọng về em lắm"
Lious thở dài, tay vịn chặt lên thành lang cang sắt lạnh lẽo do nhiệt độ ban đêm. Anh thấy đau nhói nơi lòng ngực, trách sao bản thân lại đi phản bội ban phái, phản bội cha mẹ, phản bội đồng đội của mình.
Anh lại trách sao bản thân lại yếu đuối đến mức không thể bảo vệ người con gái mình yêu. Chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn cô lao mình xuống biển.
Anh là một người tệ hại, anh thấy mình không xứng với cô...
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Cùng lúc đó, dưới lòng biển sâu thăm thẳm.
Lâm Nhĩ Tích thấy đau nhói nơi cánh tay bị viên đạn xướt qua ban nãy, cộng thêm cái lạnh lẽo của biển đêm khiến cô thấy mình không ổn chút nào.
Cô rất giỏi trong việc nín thở dưới nước, nhưng tình hình này không biết sẽ cầm cự được bao lâu. Dù vậy, tay trái cô vẫn nắm chặt bàn tay ai đó không buông, tay phải giữ lấy tà váy của mình.
Giữa lòng biển đêm lạnh lẽo, đột nhiên Lâm Nhĩ Tích thấy cảm giác có ai đó đang bao bọc lấy mình. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, lần này cũng khiến cô thấy ấm áp lạ kì.
Cô mở mắt ra, thấy Vũ Hạo đang dùng hai cánh tay to lớn ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình, như thể sợ cô bị lạnh. Cô nhìn anh, phát hiện anh cũng nhìn cô trìu mến.
Có lẽ anh không quen mở mắt dưới nước, nên đôi mắt ấy đã nhanh chóng đỏ hoe, Lâm Nhĩ Tích nhìn mà xót xa vô cùng. Cô không hiểu, nếu không mở được thì cứ nhắm mắt lại đi.
Còn anh, anh mở mắt ra vì muốn nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều của cô, thấy cô lại đang nằm gọn trong vòng tay của mình như ngày nào. Cảm giác này khiến anh thấy an toàn, như không ai có thể cướp cô đi khỏi anh được.
Anh không phải nhà tiên tri, không biết tương lai sẽ ra sao. Anh cũng không biết liệu ngày mai anh và cô sẽ như thế nào. Anh chỉ biết, bổn phận của anh chính là bảo vệ cô cho tốt.
Những ngày tháng tuổi thơ của cô đã quá gian khổ, cuộc đời đưa đẩy cô trở thành một siêu sát thủ máu lạnh, vô tình. Mọi người nghĩ cô không biết tổn thương, nhưng thật ra cô đã tổn thương nhiều đến mức không thể đau thêm nữa. Anh hiểu hết chứ, nên anh càng thương cô nhiều hơn.
Anh nhớ đã từng tự nhủ với lòng, đời này anh không gặp cô sớm hơn để che chở cho cô, chính là lỗi của anh. Vì vậy phần đời còn lại, đều tuyệt đối không để cô chịu khổ nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ, truyện Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ , đọc truyện Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ full , Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ full , Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ chương mới