Cả nhà tập trung ở phòng khách, có cả tám người Vạn Mị đang ẩn thân nữa.
Cha cô nhìn cả nhà rồi nắm tay mẹ, hai người nhìn nhau gật đầu sau đó bắt đầu nói.
- Cha mẹ thật ra không phải là người ở thế giới này mà là đến từ một thế giới khác, nơi đó gọi là thế giới tinh thần lực.
Mấy chị em đều nhìn nhau kinh ngạc, trừ Vô Ưu.
Cha cô bắt đầu kể lại.
Cha vốn là một cô nhi không nơi nương tựa, nhưng nhờ có thiên phú luyện đan nên được gia tộc họ Hoàng nhận vào làm đồ đệ.
Mẹ khi xưa vốn là một tiểu thư lá ngọc cành vàng trong gia tộc, thiên phú luyện đan cũng không kém cha là mấy.
Nhưng vì chỉ là thữ nữ, lại do một nha hoàn sinh ra nên cũng không được người trong gia tộc yêu thương, kể cả ông ngoại.
Bà ngoại thì vừa sinh ra mẹ đã mất, nên trong gia tộc tuy được gọi là tiểu thư nhưng cuộc sống còn thua một nha hoàn thấp kém.
Nếu không có thiên phú luyện đan, có lẽ đã bị ông ngoại cũng là gia chủ giết chết rồi.
Vì cho rằng mẹ chính là nỗi sĩ nhục của ông, ông là do bà ngoại bỏ thuốc leo lên giường mới có mẹ.
Cha và mẹ trong dịp tình cờ đã gặp nhau và yêu nhau.
Gia chủ phát hiện, lập tức bắt nhốt cha mẹ.
Còn đánh đập hai người tàn nhẫn.
Mẹ bị ông ngoại đạp một cước vào đầu bị thương, mất hết tinh thần lực trở thành người bình thường.
Cha tuy bị thương cũng khá nặng, nhưng vẫn còn sức tìm cách thoát khỏi nhà giam, cứu lấy mẹ chạy trốn.
Hai người chạy trốn nhưng vẫn bị truy sát, bị ép cùng nhau nhảy xuống vực sâu.
Cũng may bên dưới đã được một tàn cây cổ thụ đỡ lấy.
Hai người mới từ từ leo xuống.
Không ngờ bên dưới lại phát hiện được một hang động, trong hang động có một truyền tống trận cổ xưa, có thể đi đến thế giới khác.
Nhưng một người chỉ có thể sử dụng một lần, và cũng không thể quay trở lại thế giới đó nữa, truyền tống cũng ngẫu nhiên, nó muốn đưa đi đâu thì đưa.
Cha mẹ đã không còn lưu luyến gì với thế giới tàn nhẫn đó nữa, nên đã quyết định bước vào và đến thế giới này.
Cha mẹ đến đây khi nơi này hòa bình vừa mới lập lại, tình hình dân cư còn khá lộn xộn.
Nên chỉ cần tìm hiểu đôi chút là có thể thích nghi được.
Sau đó, cha mẹ dùng hai nhẫn trữ vật trao đổi cho nhau làm nhẫn kết hôn.
Như vậy là nên vợ nên chồng, dọn đến nơi đây sinh sống và cũng được mọi người nơi đây yêu thương, đùm bọc.
Hai người còn thấy tình người ở đây còn hơn thế giới đó gắp trăm ngàn lần.
Nên quyết định sẽ ở lại nơi đây mãi mãi.
Còn về chuyện thánh khí gì đó, cha mẹ hoàn toàn không biết.
Khi xưa có nghe nói trong gia tộc họ Hoàng đúng là có một thánh đỉnh luyện đan, nhưng cất ở chổ nào thì chỉ có gia chủ mới biết.
Ngay cả các trưởng lão còn không biết huống chi là cha mẹ.
Vậy suy luận ra có nghĩa là, nhân lúc cha mẹ cùng nhau chạy trốn.
Có ai đó đã chôm chỉa mất thánh đỉnh, rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu cha mẹ.
Nhưng tại sao lúc đó họ không truy tìm ngay, mà để tới hai mươi mấy năm sau mới thuê người đến truy tìm? Thật khó lý giải.
Muốn biết cụ thể chắc chỉ có thể đến thế giới đó một chuyến thôi.
Và Vô Ưu đã xung phong nhận nhiệm vụ đi đến đó.
Cô đã có nhiều kinh nghiệm đi thế giới khác rồi, nên việc này cô đi là tốt nhất.
Nhưng cả em Thành và chị Linh cũng muốn đi nữa, thế cho nên Vô Ưu sẽ đưa cả nhà vào không gian cùng đi.
Tuy nhiên, phải đợi đến nghĩ hè đã, cũng chỉ còn mấy tháng nữa hà.
Để cho mấy người "xuyên không gian tìm tung tích ấy" ngủ cho đã đi.
Việc xuyên đến đó thì Tôn Vạn Ngộ có thể đưa tất cả đi được, bởi hắn cũng biết truyền tống trận xuyên thế giới nha.
Chỉ cần lấy hơi thở của mấy người nơi đó là có thể đi được.
Đến ngày đi, Vô Ưu đưa cả nhà vào không gian, còn mình cũng tám người Vạn Mị thì vào truyền tống trận của Vạn Ngộ mới vẽ đi đến thế giới tinh thần lực.
Một trận choáng váng mặt mày, Vô Ưu đã thấy mình đang lơ lững giữa không trung, trên những đám mây và đang bắt đầu rơi xuống.
Cũng may cô kịp thời điều chỉnh thân thể bay lên, nếu không chắc tan xương nát thịt.
Bọn tám người đồng loạt ẩn thân, bay xung quanh khu vực các tòa nhà xem xét.
Rồi tìm một chổ đáp xuống, đi xung quanh xem xét cách ăn mặc và tiền lưu thông ở đây.
Cách ăn mặc của người dân ở đây thì giống như người hy lạp cổ đại vậy.
Còn nhà cửa thì giống người ấn độ hơn.
Tiền lưu thông thì lại kỳ lạ hơn là bằng inox, nhưng người ở đây không gọi là inox mà gọi là In.
Thấp hơn là nhôm, họ cũng gọi là nhôm.
Mà bọn người Vô Ưu thì vàng bạc châu báu rất nhiều, có điều inox hay nhôm thì lại không.
Giống như Thạch Sùng mà không có cái mẽ kho hay nồi đất vậy.
Tuy vậy, họ lại tìm thấy một tiệm đan dược.
Bước vào nhìn thử thì trên kệ bày đủ các loại đan dược, có ghi giá cả từ thấp đến cao.
Nhìn vào chỉ loại bình thường, cao nhất cũng chỉ cấp 5 thôi.
Mị Cơ bèn hóa thành một người dân nơi đó, che kín mặt lại đem vài loại đan dược cấp 5 ra bán.
Ông chủ nhìn thấy nhiều đan dược cấp 5 như vậy, mắt tỏa hào quang.
Vội tươi cười hớn hở mời vào phòng khách quý, vì hóa thân có hạn thời gian nên Mị Cơ giải quyết nhanh gọn lẹ, lấy được tiền đem chia cho mọi người.
Mười triệu In, xem ra cũng là một tài sản lớn.
Một cái bánh bao thịt ở đây chỉ là hai đồng nhôm thôi.
Một trăm đồng nhôm mới là một In.
Sau đó, họ cũng hóa thân vào tiệm quần áo mua rất nhiều quần áo.
Tiếp theo, tiến vào không gian thay ra.
Vô Ưu cũng đưa quần áo cho cả nhà.
Tìm một nơi vắng vẽ cho họ ra ngoài, cha mẹ Vô Ưu phải uống dịch dung đan cho khác với hiện tại.
Bởi họ sợ sẽ gặp người biết mặt họ thì nguy.
Tuy đã qua hai mươi mấy năm, nhưng hai người họ do hằng ngày dùng linh thủy nên nhan sắc không hề thay đổi, mà còn thêm đẹp ra nữa.
Bà con trong xóm cũng khá ngưỡng mộ, ghen tỵ đấy, nhưng họ nói là do uống nhiều thuốc bổ thôi.
Cái gì chứ thuốc bổ như nhân sâm, hà thủ ô loại tốt thì bà con trong xóm thật không có tiền mua.
Chịu thôi! Ai bảo cả nhà họ có tiền làm gì? Đám người Vạn Mị cũng không ẩn thân nữa, mà đồng loạt xuất hiện.
Vô Ưu đã cho phép họ hiện thân rồi, có một số việc họ ra mặt sẽ tiện hơn.
Làm cho cha mẹ, chị Linh và em Thành một phen hãi hùng.
Khiếp sợ hơn là họ đều gọi cha mẹ Vô Ưu là cha mẹ, chị Linh cũng gọi chị, em Thành thì là em.
Vô Ưu thật muốn đá cho người mấy phát, biết vậy cho ẩn thân luôn đi.
Cha cô thì trừng mắt, nhưng mẹ lại vui vẽ vô cùng.
Nhéo mạnh cha trừng mắt lại ông, ông liền ỉu xìu cười hề hề không nói gì nữa.
Cô giới thiệu từng người cho cả nhà.
Kim Nhân thì họ đã biết, nhưng đến Khánh Vân thì họ lại kinh ngạc.
Khánh Vân là nam! Chưa kịp giải thích thì mẹ và chị Linh đã cùng nói.
- Khánh Vân chuyển giới à? Khánh Vân muốn phun một bún máu, ngồi vào một góc vẽ vòng tròn.
Mấy người còn lại thì bịt miệng cười khút khích.
Và đến Tôn Vạn Ngộ chưa giới thiệu thì cha cô đã chỉ hắn nói.
- Con chắc là con rơi của cha nuôi Cục U đi? Tôn Vạn Ngộ lại ngồi cạnh Khánh Vân cùng vẽ vòng tròn.
Vạn Vương và Tề Cảnh Tuyên thì khỏi phải nói.
Chỉ có Vạn Mị, Mị Cơ và Bạch Ngân thì chưa gặp bao giờ.
Thật ra Bạch Ngân họ cũng đã gặp rồi, chỉ là trong hình dạng mèo thôi.
Mẹ thì vui mừng hớn hở nói chuyện với tám người, cha thì tâm tình phức tạp nhìn họ.
Nhưng khi nhìn sang Vô Ưu, thì hình như cha hiểu ra vấn đề gì nên tâm tình cũng bình thường trở lại.
Thật ra ông cũng không phải người khó tính gì, ông chỉ lo cho mấy người đó liệu có đối với Vô Ưu có hại gì không.
Ở thế giới tinh thần lưc, chỉ cần là kẻ mạnh thì dù nam hay nữ cũng có thể có nhiều vợ hoặc chồng.
Ông cũng không ngại điều đó.
Vô Ưu lại thu hút như vậy, có nhiều kẻ vây quanh là đúng.
Nhưng khi ông xem ánh mắt cô bé, chỉ đơn thuần xem họ là những người bạn thân thiết hoặc cao lắm là người thân mà thôi.
Ông cũng yên tâm phần nào, chỉ cần Vô Ưu không đánh mất trái tim mình với đơn độc một người nào thì ông yên tâm.
Thà không yêu thì thôi, còn nếu yêu thì phải yêu hết tất cả.
Nếu như chỉ một người trong số họ được Vô Ưu yêu, thì những kẻ còn lại không biết sẽ làm ra chuyện dại dột gì khiến tất cả phải đau khổ đây.
Ai...!có con gái tuyệt mỹ vô song khổ vậy đấy! Dù thân hình Vô Ưu không lớn như người ta.
Chị Linh và em Thành thì không ngạc nhiên gì.
Vì họ với Vô Ưu đều là chị em ruột, mà còn vô cùng thích Vô Ưu.
Huống chi tám người Vạn Mị chứ? Ai bảo Vô Ưu của họ đáng yêu quá làm gì.
Thế là, cả nhóm cùng vào thành.
Nhìn trên thành có ký hiệu hình một con rồng.
Cha mẹ Vô Ưu bèn nói cho tất cả biết đây là vùng lãnh thổ của gia tộc họ Long.
Nơi nào có ký hiệu đó cũng là thuộc sỡ hữu của họ.
Cũng như họ Chu thì là hình chim phượng hoàng, họ Vũ là con rùa, họ Bạch là một con hổ.
Bốn gia tộc này cũng đại diện cho bốn vị thần thú thượng cổ, là thanh long, chu tước, huyền vũ, bạch hổ.
Còn gia tộc họ Dương là hình mặt trời, họ Hoàng là hình ngôi sao.
Dù đã cách hai mươi mấy năm nhưng thế giới này cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Ban đầu cha mẹ Vô Ưu nghĩ vậy thôi, nhưng khi họ vờ là người ẩn vật trong núi mới ra, tìm người hỏi ra rõ ràng cụ thể thì mới biết được họ ở trái đất trải qua hai mươi mấy năm nhưng ở đây chỉ mới có hai năm mấy thôi.
Thảo nào, mà họ luôn thắc mắc tại sao lúc họ bỏ trốn gia tộc không tìm họ, để tới hai mươi mấy năm mới tìm.
Thì ra là thời gian chênh lệch a!.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!