Gia chủ gia tộc họ Hoàng là một lão già râu ria xoàm xoàn.
Chừng năm mươi mấy sáu mươi tuổi thôi.
Ánh mắt lộ vẽ hung dữ độc ác, nhìn là không có cảm tình.
Cũng may mẹ không giống ông ta tẹo nào, nếu không Vô Ưu sẽ lập tức hủy mặt ông ta ngay.
Cô thật nghi ngờ không biết mẹ có phải con ruột ông ta không nữa.
Cô hi vọng đó là không đi.
Ông ta sai người chạy ra ngoài, đến chổ của ai đó mang quần áo tới.
Sau đó, tập hợp tất cả trưỡng lão đi đến xem xét chổ cất báu vật gia tộc.
Kết quả, vừa vào đã thấy không còn thứ gì, còn có một tờ giấy để lại.
Ông ta tức giận đến mức ngất xỉu.
Dù có điều tra cũng đố họ điều tra ra.
Nhóm Vô Ưu vội bay trở về khoe thành tích.
Tất cả các đồ vật đều bị lau đi hơi thở tinh thần lực rồi.
Cho nên, gia tộc họ Hoàng có theo hơi thở cũng không tìm ra được.
Khi về bày ra mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Chu Thiên Đức cũng phải khiếp sợ.
Ngay cả quần áo và nhẫn trữ vật cũng lột luôn, thật là không thể tưởng tượng.
Hắn thầm thề trong lòng, thà đắc tội cả thế giới chứ không thể đắc tội cô em vợ tương lai này được.
Mà cũng nhờ Vô Ưu đi khỏi, hắn mới có cơ hội tiếp xúc một chút với chị Linh đấy, tạo ấn tượng tốt một chút từ từ đánh cắp trái tim người đẹp.
Từ lúc đến nơi đây, Vô Ưu ở đâu thì chị Linh và em Thành cũng theo đến đó, một bước không rời.
Cho nên hắn muốn đơn phương gặp mặt cũng không được.
Nhưng hắn lại phát hiện ra là, chị Linh ngoài yêu tu luyện muốn mạnh mẽ xứng đáng làm chị Vô Ưu ra thì hầu như không để ý đến chuyện tình cảm nam nữ.
Cho nên, hắn muốn nói chuyện nhiều với chị, chỉ có thể lôi hết hiểu biết về tinh thần lực ra mà nói với chị thôi.
Và ngược lại chị cũng chỉ điểm hắn tu luyện linh lực.
Nhưng ngoài này linh khí khá thưa thớt, nếu muốn nhanh tăng tu vi như cả nhà Vô Ưu thì không được.
Bởi họ đều có không gian linh thủy a, mà còn được điều chỉnh thời gian nữa chứ.
Dù tu luyện trong đó 10 hay 20 năm thì ra ngoài cũng chỉ mất vài giờ thôi.
So với tu luyện bên ngoài thì tốt gấp trăm ngàn lần.
Nhưng chị Linh cũng không thể cho hắn vào không gian được, dù trong hắn cũng khá tốt đấy nhưng biết người biết mặt không biết lòng.
Chị Linh cũng không dám tùy tiện tiết lộ bí mật.
Cao lắm là chị chỉ cho hắn mấy viên tăng linh lực cấp bảy mà chị luyện chế thôi.
Hắn cũng vui vẽ nhận và tặng lại cho chị mấy quyển bí kíp luyện tinh thần lực mà hắn quý trọng nhất, khó khăn lắm hắn mới có được.
Cùng vài bảo vật quý giá mà khi xuyên đến thế giới khác hắn có được, đều tặng hết cho chị.
Chị Linh không muốn nhận nhưng hắn nói nếu chị không nhận hắn cũng không nhận đan dược.
Vậy là, có thể gọi là trao đổi tín vật không nhỉ? Nhưng bí kíp thì chị Linh không biết chữ, đành đem cho cha mẹ dịch lại vậy.
Cha mẹ cũng kinh ngạc khi Chu Thiên Đức tặng chị Linh mấy quyển bí kíp này.
Với người tu luyện tinh thần lực mà nói, một quyển này xuất hiện cũng sẽ khiến người ta tranh giành sức đầu mẻ trán.
Đàng này, hắn lại đem tặng hết cho chị Linh chỉ đổi lại mấy viên đan dược cấp bảy.
Dù có tăng lên linh lực cũng không phải là nhiều.
Chỉ bằng người ta tu luyện bên ngoài vài chục năm là có.
So với đan dược cấp bảy thì mấy quyển sách này quý hơn nhiều.
Cha mẹ nhìn nhau, không nói nhưng cũng cùng một suy nghĩ "có vấn đề." Thế là, từ lúc đó cha mẹ bắt đầu để ý từng nhất cử nhất động đến ánh mắt hắn đối với chị Linh.
Suy nghĩ một chút, cha mẹ thấy chị Linh cũng đã 24 tuổi rồi.
Cũng nên tìm cho mình đối tượng đi thôi.
Mà lần này, cha lại vui vẽ đồng ý.
Ngược lại mẹ lại muốn xem lại.
Hai vợ chồng cũng đều thắc mắc như nhau.
Tại sao chị Linh thì khác mà Vô Ưu thì khác.
Cha mới nói với mẹ là, Vô Ưu tính cách mạnh mẽ, chửng chạt rất thông minh, ưu tú, lại thêm cái gì cũng muốn xử lý một mình, tính tự lập cao.
Nên ông không muốn Vô Ưu phải gả ra ngoài, lỡ có chịu khổ Vô Ưu cũng sẽ tự mình gánh lấy không thêm gánh nặng cho cha mẹ.
Còn chị Linh thì tính tình hiền lành, yếu đuối cần có một người mạnh mẽ, đủ bản lĩnh để che chở thương yêu.
Mà Chu Thiên Đức lại có những điều kiện đó, vì nhìn hắn ông lại nhớ đến ông khi xưa khi mới quen biết mẹ.
Trực giác của đàn ông trong ông mách bảo rằng, hắn là người đáng tin cậy.
Còn mẹ nghĩ về tính cách hai chị em cũng y như cha vậy.
Nhưng bà lại nghĩ ngược lại.
Vô Ưu bởi vì tính cách quá độc lập lại thông minh, nên chắc chắn cô sẽ không để mình phải khổ.
Nếu có khổ, cô cũng sẽ khiến người làm cô khổ phải khổ sở hối hận cả đời.
Nên mẹ dĩ nhiên là không lo.
Còn chị Linh bới quá yếu đuối nên bà mới phải cân nhắc, sợ chị sẽ phải khổ như kiếp trước.
Cha nghe ra cũng có lý nên chuyện của chị Linh phải từ từ xem xét.