Hai anh em Triệu Khuynh Nhu lúc trước là con của Triệu Đổ Đức cũng là một tú tài ở Triệu gia thôn.
Nhưng ba năm trước, cha mẹ đồng loạt qua đời do bị bệnh lạ.
Người trong thôn ai cũng sợ bệnh bị lây nên đã thiêu thi thể họ và trụt xuất cả nhà họ ra khỏi thôn không cho bước vào.
Tài sản nhà cửa, ruộng vườn đều thuộc về chú của Triệu Khuynh Nhu là Triệu Đổ Đạt với lý do là phải thờ phụng tổ tiên cha mẹ.
Bởi Triệu Khuynh Nhu có người anh ngốc nghếch nên không thể hương khói cho tổ tiên, ông bà được.
Còn nghe nói Triệu Khuynh Nhu là một người tính tình đanh đá, hống hách, thích ăn vạ nên cũng chẳng được lòng dân trong thôn.
Hoàn toàn khác với vị cô nương mà chiều bọn họ gặp.
Nhưng theo tìm hiểu kỷ thì ở đó chỉ có hai anh em họ sống không còn ai khác.
Vậy lời đồn của người trong thôn liệu có tin được không? Hay Triệu Khuynh Nhu muốn gây sự chú ý tới họ? Dương Tự ngẫm nghĩ.
"Theo ánh mắt và thái độ ấy thì Triệu Khuynh Nhu cũng không phải là gây sự chú ý với họ.
Mà ngược lại nàng càng không thích tiếp xúc nhiều với chúng ta.
Như vậy là lời đồn trong thôn không đáng tin cậy rồi!" Hắn gọi.
- Thanh Nhất vậy ngày mai ngươi đi tìm hiểu thử xem từ đâu mà Triệu Khuynh Nhu lại đanh đá, hống hách, thích ăn vạ như vậy.
Phải điều tra rõ ràng nguyên nhân phát sinh, còn cần phải điều tra thêm là hai vợ chồng Triệu Đổ Đức năm đó bị bệnh là như thế nào? Ta nghi ngờ cái chết của họ là có nguyên nhân.
Thanh Nhất đáp.
- Dạ! Công tử! Dương Tự lẩm nhẩm đọc lại bài thơ.
Nhân nghĩa tựa phù du Tình người như bọt nước Huynh đệ một mẹ sinh ra Tình cảm không bằng quyền lợi Thế sự thay đổi sớm chiều Nhân sinh đông đầy biến hóa Ai biết ngày sao sẽ ra sao? Dương Tự là một phú thương giàu có nhưng thích cải trang đi đây đó xem thế thái nhân tình.
Lần này, đến huyện Bình Khê tình cờ gặp được Triệu Kha Lâm, thấy hắn nhân nghĩa chính trực bèn kết làm bằng hữu.
Tới Triệu gia thôn xem như đi ngấm cảnh, Dương Tự cũng hỏi hắn về Triệu Khuynh Nhu nhưng hắn cũng chỉ thở dài lắc đầu, nói.
- Theo vai vế ta cũng được coi là thúc thúc của chúng nhưng cũng chẳng giúp gì được.
Nhưng đó cũng là cách an toàn nhất cho chúng cũng cho Triệu gia thôn.
Dương Tự chau mày.
Chuyện này càng ngày càng bí ẩn.
Mà càng bí ẩn thì hắn lại càng muốn tìm hiểu.
Mà tìm hiểu đến đâu thì chỉ có hắn mới biết.
Dương Tự biết, không lẽ Vô Ưu không biết hay sao? Lúc chiều xem lại ký ức của Khuynh Nhu cô đã cảm thấy có gì không ổn rồi.
Do mãi suy nghĩ nên Dương Tự đi lúc nào cô cũng không hay.
Chỉ đấm chìm trong thế giới của mình, đến trời tối cũng không biết.
Đến khi thấy trời đã lên những ngôi sao le lói cô mới hoàn hồn.
Cô lại chiếc xích đu được treo dưới tàng cây cổ thụ, cũng là cái cây đã che mưa chắn gió cho túp lều rách nát của hai anh em Khuynh Nhu suốt ba năm qua.
Cô ngồi xuống xích đu đong đưa mấy cái, rồi nhìn lên bầu trời đêm ngắm những vì sao le lói.
Một lúc sau, cô mới định vào nằm ngủ thì bổng nhiên nghe thấy tiếng động lạ.
Cô nhìn nhìn xung quanh cũng không thấy gì, nghĩ mình nghe lầm nên bước đi vào nhà.
Chưa đụng tới cửa thì thân thân thể đã bị thứ gì đó quấn chặt đưa lên cao.
Cô theo bản năng thét lên thì bất chợt phát hiện mình không thể lên tiếng.
Cô không khỏi sợ hãi nhìn thử xem là thứ gì? Dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng cô nhìn thấy một đầu rắn to lớn với đôi mắt vàng khè và cái lưỡi đỏ tươi.
Cô không khỏi kinh hoàng, giãy giụa muốn thoát khỏi cái đuôi đang quấn vào mình.
Chắc vì không muốn làm cô bị thương nên con rắn quấn không chặt lắm, khiến cô giãy giụa thoát ra được, chạy ra xa.
Cô chạy mãi cũng không biết mình chạy đi đâu, cô chỉ biết là cô phải chạy xa khỏi túp lều tránh cho Kiến Dương gặp nguy hiểm.
Phía sau con rắn vẫn đuổi theo không buông tha.
Cô định trốn vào không gian, nhưng nghĩ lại nó đã biết chổ của cô, nếu cô biến mất nó quay lại bắt Kiến Dương thì làm sao bấy giờ.
Nên cô chỉ có thể chạy, cô nhớ có nghe nói rắn có điểm yếu là sau ót bảy tấc.
Cô đành xoay chuyển tròng mắt, bắt đầu liều mạng.
Thấy nó đuổi tới càng gần cô bèn mượn lực một cái cây, trèo lên và lộn nhào ngược lại ôm cổ nó.
Sau đó không do dự cắn một phát thật mạnh vào điểm bảy tấc của nó.
Con rắn ăn đau, vẫy đầu khiến cô bị hất văng ra đập vào một cái cây ngã xuống đất, lòng ngực cuộng lên khó chịu rồi phun ra một búng máu.
Cô cố cho mình không mất đi ý thức, cô không thể ngất tại đây nếu không hậu quả rất khó lường.
Trong đôi mắt mờ mờ ảo ảo, cô thấy một áng sáng lóe lên.
Con rắn đã biến thành một chàng trai tuấn tú nhưng nửa người trên là người, còn nửa người dưới thì là đuôi rắn.
Con rắn cũng ngạc nhiên về sự biến hóa của mình, nó nhìn nhìn hai cánh tay và thân hình.
Tay, thân hình, khuông mặt, nó đã biến thành người rồi.
Tuy vẫn còn đuôi rắn nhưng thật sự đã trở thành con người, nó không thể tin vào mắt mình.
Nó mới tu luyện ba trăm năm a, làm sao thành người nhanh như vậy? Mà lại không trải qua lôi điện rửa tội.
Nó không khỏi nhìn Vô Ưu đang nằm bất động, sờ sờ sau ót.
Thấy vết thương đã không còn thấy đâu, nó mới nhìn về phía Vô Ưu áy náy.
Là nó làm nàng sợ đi.
Nó bò lại bên cạnh nàng duỗi tay bế nàng lên, tuy Vô Ưu cố gắng giữ vững lý trí không cho mình bất tĩnh, nhưng cơ thể thì bất động nha, bị một cú như vậy ai mà chịu nổi.
Cô chỉ có thể thở hổn hểnh nằm đó chờ con rắn đó tới gần, mặc cho nó bế cô ôm vào lòng ngực.
Cơ bắp nó rắn chắc, thấn hình vạm vỡ tám muối, nhưng nhiệt độ cơ thể thì lạnh ngắt, cô không thích tý nào.
Nhưng cô không cử động được nha! Con rắn cuộn tròn đuôi lại, đặt cô nằm sấp xuống trên đuôi nó.
Trời ơi! Bò sát không chân, láng láng lạnh lạnh, không xương sống, cô sợ nha.
Nhưng cô không làm gì được cả, cả người dường như không có cảm giác gì rồi.
Con rắn thấy cô thở hổn hểnh nhưng không cử động được, nó biết cô bị thương rồi.
Là lỗi ở nó, nó không khỏi áy náy mở miệng nói.
- Xin lỗi! Vô Ưu kinh ngạc.
" Rắn nói chuyện! Má ơi! Rắn nói chuyện.
Sao cô toàn gặp yêu quái không vậy nè?" Tiếng lòng của cô, con rắn không nghe thấy được.
Nó đặt tay vào lưng cô, một nguồn năng lượng như dòng nước ấm áp truyền vào cơ thể, khiến Vô Ưu không khỏi cảm thấy thoải mái.
Tuy không bằng linh thủy nhưng cũng có thể làm lành xương sống cô.
Qua một lúc, Vô Ưu đã có thể cử động tay chân.
Con rắn mới dừng tay lại bế cô lên ôm vào lòng mình.
- Xin lỗi! Ta không cố ý làm nàng sợ.
Ta chỉ muốn đến gần nàng thôi.
Ta thích nàng a! Khỏi nói cũng biết con rắn này bị trúng mị lực rồi.
Ô...ô...!khổ thân cho cô mà.
Cô sợ rắn a! Nếu nó biến luôn cái đuôi thì có lẽ cô cũng đỡ sợ.
Cô buột miệng nói.
- Sao ngươi không biến thành người luôn đi! Tại sao còn chừa cái đuôi lại làm gì? Ta sợ rắn a! Nói rồi cô không khỏi hối hận muốn cắn đầu lưỡi mình.