“Con lại tưởng mẹ chỉ có một người con trai là Cảnh Đông thôi chứ, mẹ từng nói với con thế mà.” Sầm Cảnh Đình đột nhiên cười nhạt, bàn tay khẽ siết, kìm nén tâm tình.
Dương Ái Vân vẫn luôn chú ý đến anh, nhận thấy sự biến đổi của Sầm Cảnh Đình cô âm thầm vỗ nhẹ tay anh coi như an ủi.
Mặc dù không biết giữa mẹ con họ có chuyện gì nhưng đoạn đối thoại gượng gạo đầy giả tạo lẫn trào phúng này cũng đủ để người ta hiểu đôi chút.
Xem ra quan hệ của Sầm Cảnh Đình và bà Nhung không mấy tốt đẹp.
Sầm Cảnh đình trong người đang rất kìm nén lại cảm nhận được sự vỗ về của Dương Ái Vân ngón tay anh khẽ giật giật, thế nhưng ngọn lửa đang phun trào trong người có vẻ như đã được xoa dịu.
Phía đối diện bà Nhung lại bao biện cho mình: “Lúc đó mẹ tức giận quá mới nói vậy thôi, con vẫn giận mẹ sao?”
“Không hề.” Sầm Cảnh Đình lạnh nhạt như cũ, đối với anh mà nói khi nghe thấy những lời của mẹ chỉ cảm thấy giả dối.
“Vậy con hãy nghe mẹ đi, bỏ Dương Ái Vân, mẹ sẽ…”
“Đủ rồi, chuyện của con mẹ đừng có quan tâm nữa, mẹ cứ chăm lo Cảnh Đông là được.” Sầm Cảnh Đình dứt khoát nói với mẹ mình, sau đó cầm chặt tay Dương Ái Vân trầm giọng nói: “Về phòng.”
Dương Ái Vân cũng không muốn đối diện với bà Nhung nên bảo: “Mẹ à, con xin phép cùng Cảnh Đình đi trước.”
“Tôi còn chưa nói chuyện với cô xong đâu, Cảnh Đình muốn về phòng thì để vệ sĩ đưa nó đi là được, cô ở lại.” Bà Nhung ra lệnh, không cho phép cô từ chối.
Dương Ái Vân cũng biết chuyện này chưa xong, lại nhìn người đàn ông nói: “Cảnh Đình, vậy tôi gọi vệ sĩ đến đi cùng anh.”
“Không cần, cô theo tôi.” Sầm Cảnh Đình lần đầu tiên nói giọng điệu bá đạo mà uy lực như vậy.
“Mẹ, con đã nói rõ ràng rồi, mong mẹ hiểu vấn đề.” Một lần nữa anh lại dùng thái độ lạnh nhạt nói với mẹ mình.
Bà Nhung phẫn hận, mặt mày nhăn nhó: “Cảnh Đình, mẹ chỉ muốn nói chuyện với con dâu vài câu mà thôi cũng không được sao? Từ bao giờ con lại ngỗ nghịch với mẹ như vậy? Có phải Dương Ái Vân cho con ăn bùa mê thuốc lú gì rồi không?”
“Muốn nói chuyện thì khi nào cũng được, bây giờ con đói rồi, muốn cô ta hầu hạ.” Sầm Cảnh Đình đáp trả bà Nhung với giọng điệu vô cùng kiên quyết.
Lại trầm giọng nói với cô: “Còn không đi, muốn tôi đói chết sao?”
“Được.” Dương Ái Vân trong lòng nhẹ nhõm, lại cảm thấy có chút vui, nắm tay Sầm Cảnh Đình đứng dậy.
“Mẹ, vậy chúng con xin phép đi trước, sớm mai con sẽ thưa chuyện với mẹ sau.” Dứt lời cô đưa anh rời khỏi, để bà Nhung ngồi ở sô pha thở phì phò.
“Phản rồi, phản hết rồi.”
Bọn họ lên trên lầu thì Dương Ái Vân nhìn thấy Sầm Cảnh Đông đang đứng ở đó, cậu nhóc mặc áo thun xanh quần baggy trắng đứng trước chỗ lên xuống cầu thang, vẻ mặt bối rối, lo lắng, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn Sầm Cảnh Đình.
Anh lại không nhìn thấy thằng nhóc, tuy nhiên vẫn cảm nhận được có người dõi theo, đôi lông mày nhíu chặt.
Lúc này Dương Ái Vân cất tiếng hỏi: “Cảnh Đông, cậu ở đây làm gì?”
“Anh, anh hai.” Sầm Cảnh Đông gọi một tiếng, giọng điệu cầm chừng như sợ sệt điều gì đó.
Sầm Cảnh Đình nghe được giọng của em trai, tâm tình vốn phức tạp lại nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh, mẹ, mẹ… Anh…” Sầm Cảnh Đông thấy anh trai chịu nói chuyện với mình thì kích động, lắp bắp mãi không nói được câu gì.
Sầm Cảnh Đình lại dần mất kiên nhẫn: “Nếu không nói thì tránh ra.”
“Không, không, anh hai, em, em chỉ muốn hỏi mẹ, mẹ không làm khó anh chứ?” Sầm Cảnh Đông cuối cùng cũng nói một cậu.
“Muốn biết thì đi hỏi bà ấy, đừng có làm phiền tôi.” Sầm Cảnh Đình phớt lờ câu hỏi quan tâm của cậu nhóc, buông tay Dương Ái Vân lướt qua người cậu mà đi.
Sầm Cảnh Đông phút chốc cứng đờ, bờ môi mím chặt vào nhau, ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng của anh hai.
Bạn đang đọc bộ truyện Vợ Xấu Chồng Mù tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vợ Xấu Chồng Mù, truyện Vợ Xấu Chồng Mù , đọc truyện Vợ Xấu Chồng Mù full , Vợ Xấu Chồng Mù full , Vợ Xấu Chồng Mù chương mới