Chương 12: Mộng
Đương nhiên khu vực tạp dịch nhiều đệ tử như thế sẽ không chỉ có mình hắn tắm ở chỗ này, nhưng trừ khi là người quen, mọi người đều sẽ ngầm hiểu, tự động né xa nhau, tạo cho đối phương lẫn bản thân sự riêng tư nhất định.
Thư thái dựa đầu vào một tảng đá, ngước đầu nhìn lên trời, cơ thể cảm nhận dòng suối mát lạnh, hắn lúc này nhận được sự thả lỏng hơn bao giờ hết, mệt nhọc lẫn buồn chán đều xua tan bớt đi. Không có suy nghĩ gì nhiều, Lăng Cửu nhắm mắt lại, cảm thụ sự thoải mái hiếm có này.
Sau đó, khi Lăng Cửu cảm thấy sắc trời cũng đã muộn, hắn đành phải đứng dậy, mặc lấy bộ y phục mà mình đã chuẩn bị sẵn, quay người rời đi. Trước khi trở về hắn còn ghé qua Thiện Đường một lần, ở nơi đấy lấp đầy cái dạ dày, rồi mới thật sự trở về gian phòng.
Kéo tấm rèm che trước cửa rồi bước vào, Trần Vũ và A Kỳ cũng không có ở trong phòng, thầm đoán chắc họ vẫn đang tắm rửa và ăn uống. Lăng Cửu không suy nghĩ nhiều mà lại về giường, ngồi xếp bằng, thử cảm thụ thiên địa linh khí.
Tuy nhiên, không được quá lâu thì Lăng Cửu nghe thấy hai tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, vừa lúc ngẩng đầu lên thì chủ nhân của hai tiếng bước chân ấy đã bước vào. “Vũ ca, A Kỳ, hai người đã về,” Lăng Cửu vẫn ngồi đó, nhưng gật đầu, miệng mỉm cười nói.
“Ừm, Tiểu Cửu, hai người chúng ta vừa mới ăn uống về. Ngươi tên nhóc này khi đi vậy mà không gọi chúng ta,” Trần Vũ giả vờ trách móc, nhưng giọng nói mang theo ý cười.
“Xin lỗi Vũ ca, A Kỳ. Lúc ấy ta thấy hai người đang tập trung tu luyện, không nỡ quấy rầy nên mới đi một mình,” Lăng Cửu giải thích, tay xoa xoa sau gáy.
“Không sao, lần sau ngươi cứ trực tiếp đánh thức chúng ta là được, tu luyện mặc dù tốt, nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi thỏa đáng. Dù sao cả ba chúng ta vẫn chỉ là người bình thường,” A Kỳ cười nhẹ, rồi tiến về giường của mình.
Ba người đều quay về vị trí, mỗi người tiếp tục công việc của mình. Trần Vũ và A Kỳ ngồi xếp bằng, cố gắng cảm thụ thiên địa linh khí. Lăng Cửu cũng không ngoại lệ, hắn nhắm mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ về khẩu quyết của Dẫn Khí Quyết, cố gắng cảm nhận xung quanh để tìm kiếm thiên địa linh khí.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, khi tâm thần đã cảm thấy mỏi mệt, Lăng Cửu mới mở mắt ra. Hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ, khung cảnh phòng ốc ở khu tạp dịch đã chìm trong màn đêm u tối, chỉ có ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất. Khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy vầng trăng sáng và vô số ngôi sao nhiều sắc màu khác nhau, Lăng Cửu không khỏi đờ đẫn.
Không hiểu vì sao, càng nhìn hắn càng cảm thấy mình và bầu trời sao kia có một chút liên hệ nào đó, cái cảm giác không nói thành lời, đã từng gặp qua nhưng giờ đây lại chìm trong quên lãng. Đứng đó một hồi lâu, Lăng Cửu mới lấy lại ý thức, thầm nhủ: “Tại sao ta lại đứng ngây ra đấy,“ rồi hắn quay đầu về phía hai cái giường còn lại.
Thời gian lúc này đã là đêm khuya, Trần Vũ và A Kỳ đều đã chìm trong giấc ngủ say. Là người bình thường, bọn hắn đương nhiên không thể ngồi với tư thế đó cả một đêm, định thần cảm ứng linh khí được. Làm như thế sớm muộn cơ thể cũng kiệt quệ mà c·hết chứ đừng nói đến tu tiên.
“Nên đi ngủ rồi,” Lăng Cửu nói nhỏ một mình, hắn nhìn gương mặt của Trần Vũ và A Kỳ dưới ánh trăng chiếu rọi, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ an tường, chắc hẳn họ đã có một giấc mơ đẹp. “Ngủ ngon,” Lăng Cửu lại nói nhỏ một lần nữa, sau đó hắn cũng lên giường, nằm xuống, nhắm mắt lại cho tâm thần mỏi mệt được nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc bộ truyện Vọng Cửu Ngạn tại truyen35.shop
Vào lúc này, cả gian phòng đều chìm vào yên tĩnh của màn đêm, ánh trăng êm ái chiếu qua cửa sổ, tiếng gió nhẹ nhàng tràn khắp khu phòng ốc. Bỗng lúc này, một vầng sáng nhàn nhạt xuất hiện trên trán của Lăng Cửu đang ngủ say, nhưng sự xuất hiện của nó chỉ trong giây lát rồi lại biến mất.
Và đương nhiên không ai biết điều này xảy ra, đêm dài đằng đẵng. Lăng Cửu cảm thấy giấc ngủ này rất an lành, ngay cả linh hồn của hắn cũng cảm thấy được sự bình yên. Nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu, trong giấc mơ hắn thấy mình đã biến thành một người khác.
Tuy vẫn là họ Lăng nhưng không phải Lăng Cửu, mà là một người có tên Lăng Tử Thần. Thế giới trong mơ cũng rất khác lạ, không giống với thế giới của hắn. Nơi này là thế giới ngập tràn những vì sao sáng chói, nhiều chủng tộc và văn minh khác xa so với thế giới trước.
Trong vô thức, hắn bị dung hòa vào thế giới này, hóa thân thành Lăng Tử Thần. Những ký ức về bản thân, Lăng Cửu cũng bằng một cách nào đó mà nhanh chóng phai nhạt. Cuộc đời cứ như vậy trôi nhanh như dòng nước, hắn không rõ đã qua bao lâu, từng khung cảnh cứ hiện lên trong mắt rồi lại nhanh chóng trôi qua. Lăng Cửu đờ đẫn nhìn mọi thứ qua đôi mắt, mặc dù linh hồn hắn trú ngụ bên trong cơ thể, nhưng lại chẳng hề có chút quyền kiểm soát nào.
“Cảm giác thật là khó tả,” Lăng Cửu nghĩ thầm, sau đó đôi mắt nhắm lại. “Nếu thân thể này có thể tự mình hoạt động, vậy ta cũng không cần để ý đến nó nữa, cảm giác thật mệt mỏi.” Nói xong, Lăng Cửu nhắm mắt lại, th·iếp đi. Mặc dù ngủ ngay trong giấc mơ của bản thân nghe có vẻ kỳ quái, nhưng Lăng Cửu cũng không để tâm những thứ này, bây giờ suy nghĩ của hắn đang rất mơ hồ.
Cứ thế, linh hồn Lăng Cửu trong thân xác Lăng Tử Thần chìm vào giấc ngủ, không còn dõi theo hành trình của hắn nữa. Một lần nữa tỉnh dậy là khi hắn cảm thấy một cảm giác c·ái c·hết đang đến gần.
Qua tầm mắt, Lăng Cửu có thể thấy khung cảnh xung quanh. Nơi này là một khoảng không gian trống trải, xung quanh có những lớp thiên thạch dày đặc đang kéo đến. Hơn nữa, Lăng Cửu còn chú ý đến những ngôi sao vây quanh và xoay tròn quanh cơ thể của Lăng Tử Thần, toả ra ánh sáng nhè nhẹ. Mặc dù nhìn trông có vẻ đẹp mắt, nhưng cảm giác kề cận với c·ái c·hết lại truyền ra từ chỗ đó.
Không kịp suy nghĩ bất kỳ điều gì, Lăng Cửu ngơ ngác khi thấy những ngôi sao vây quanh Lăng Tử Thần bỗng mất đi ánh sáng. Theo sau đó, cơ thể của Lăng Tử Thần và những ngôi sao đó đều dần dần tan biến.
“Chuyện gì...” Lăng Cửu suy nghĩ đến đây, đôi mắt hắn trở nên tối đen, âm thanh cuối cùng nghe được là một tiếng bạo tạc vô cùng lớn. Tiếp sau đó là không còn gì cả, hắn lại lần nữa ngủ th·iếp đi.
...
Cảm giác như cơ thể bản thân như nằm trên một vũng nước, không khí tràn ngập hơi ẩm ướt đã đánh thức Lăng Cửu. Hắn đứng dậy, mở đôi mắt còn đang lim dim ra, nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
“Nơi này là chỗ nào? Khung cảnh thật tuyệt đẹp,” Lăng Cửu cảm thán, nhưng cũng tự hỏi. Xung quanh hắn lúc này là một hồ nước rộng lớn, mặc dù mực nước chỉ cao đến chân nhưng lại không thấy điểm cuối. Trên bầu trời của nơi này ngập tràn những ngôi sao sáng chói, phản chiếu xuống mặt nước trong suốt của hồ, tạo thành một khung cảnh lung linh, đẹp không sao tả xiết.
Mặc dù ở một hoàn cảnh xa lạ, nhưng cũng không đem đến cho Lăng Cửu cảm giác không an toàn. Ngược lại, đứng ở nơi đây còn làm hắn cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết, một cảm giác thân thuộc hiện lên trong lòng.
END chương 12
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!