Chương 13: Biển Tinh Thần
Đứng ngắm nhìn một thời gian, Lăng Cửu mới lấy lại tinh thần. Vấn đề hắn cần quan tâm hiện tại là nơi này là ở đâu và tại sao hắn lại đến được đây. Nhìn về chân trời rộng lớn phía trước, mặc dù tuyệt đẹp nhưng nó sẽ không cho hắn câu trả lời.
Lăng Cửu quay người, nhìn về cảnh tượng phía sau lưng mình. Nhưng vừa nhìn, hai tròng mắt của hắn đã co lại. “Cao quá! Cái cây này rốt cuộc là thứ gì?” Lăng Cửu cảm thán. Trước mặt hắn lúc này là một dải đất hình tròn nằm giữa cái hồ vô tận, trên dải đất có cái cây khổng lồ cắm rễ.
Tuy nhiên, đấy không phải điều khiến Lăng Cửu kinh ngạc. Thứ làm hắn không thể tin vào mắt mình là cái cây này từ những tán lá, cành cây, thân hay gốc rễ đều có màu sắc giống với ngũ hành. Mỗi phần của cây mang một màu sắc riêng biệt: xanh của mộc, đỏ của hỏa, vàng của thổ, trắng của kim, và xanh dương của thủy. Những màu sắc này hòa quyện, tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ.
“Không thể nào... đây là linh căn của ta?” Vừa nói hắn lại quay đầu, nhìn không gian xung quanh, càng nhìn, Lăng Cửu càng cảm thấy rất giống với biển tinh thần qua lời kể của mấy đệ tử tạp dịch lâu năm.
Biển tinh thần là cội nguồn của linh hồn mỗi tu sĩ. Thông thường, một tu sĩ khi đạp vào bậc thang đầu tiên của tu tiên - Thông Khí Kỳ - đều có khả năng cảm nhận được sự tồn tại của biển tinh thần, từ đó tiến vào. Mà nơi này lại hoàn toàn trùng khớp với lời kể: một thế giới bao phủ trong mặt nước vô tận, phản chiếu lấp lánh dưới ánh sao trên bầu trời, trung tâm của thế giới còn tồn tại một cái cây, cũng chính là linh căn.
Lăng Cửu chầm chậm tiến lên, đạp lên dải đất. Mặc dù không phải thế giới thật, nhưng khi vừa đặt chân lên, cảm giác mềm mại lại được cảm nhận rõ, như hắn đang ở bên ngoài thế giới thực vậy. Thầm cảm thán sự thần kỳ của biển tinh thần, Lăng Cửu lại tiếp tục tiến lên.
Khi đến trước cái “cây,” hắn ngước đầu lên nhìn sự to lớn và hùng vĩ, tán lá che phủ cả một vùng trời, rễ cây đâm sâu vào lòng đất, tỏa ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ nhưng ôn hòa.
Tiến đến gần hơn, Lăng Cửu đưa tay ra phía trước, ý đồ chạm vào thân cây, nhưng tiếc cho hắn rằng, tuy linh căn nhìn giống cái cây, nhưng thực chất nó chỉ là một tồn tại hư ảo, không có thực thể. Khi cánh tay chạm vào thân gỗ, bàn tay lại xuyên qua.
Ước muốn không thành hiện thực, Lăng Cửu cũng không chán nản. Hắn bắt đầu đi xung quanh linh căn vài vòng nhưng cũng không có gì khác lạ. Dừng lại ở vị trí ban đầu, Lăng Cửu lúc này mới thấp giọng: “Mặc dù không hiểu sao ta có thể cảm ứng được biển tinh thần, nhưng hiển nhiên đây là điều tốt. Chỉ có điều, làm sao để rời khỏi đây? Ta cũng không có linh thức như những tu tiên giả kia.”
Ngay khi Lăng Cửu vừa dứt lời, bỗng hắn cảm thấy như có ai đó ở sau lưng và đang tiến lại gần. Quay đầu lại, lọt vào tầm mắt hắn là một hình bóng hư ảo. Tuy là vậy, nhưng vừa nhìn, hắn liền nhận ra bóng hình kia là ai.
“Là ngươi!” Lăng Cửu kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình. Hình bóng phía trước mặt hắn không phải ai khác mà chính là Lăng Tử Thần. Lúc này, hắn đã không còn giống trong giấc mơ, thân thể trở thành một hình bóng mờ ảo, trên gương mặt đã chứa mấy phần t·ang t·hương. Điểm đặc biệt là gương mặt của hắn ta khi đến gần đã dần dần biến thành Lăng Cửu.
“Chào ngươi, một ta khác,” giọng nói như thật như ảo của Lăng Tử Thần truyền đến. Nhưng không chờ Lăng Cửu nói gì, âm thanh của hắn đã cắt đứt những lời Lăng Cửu muốn nói.
“Lăng Cửu, đây hẳn là tên của ngươi,” Lăng Tử Thần khẳng định, rồi tiếp tục: “Ban đầu ta đã có một cảm giác rất kỳ quái, hình như luôn có một kẻ theo dõi ta mọi lúc, mọi nơi, nhưng ta lại không thể phát hiện ra kẻ đó ở đâu. Mãi vào giờ khắc cuối cùng kia, ta mới nhận ra...” Nói đến đây, Lăng Tử Thần dường như đang thở dài, rồi hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Lăng Cửu.
Bạn đang đọc bộ truyện Vọng Cửu Ngạn tại truyen35.shop
“Ngươi...” Lăng Cửu cảnh giác, định hỏi ra nghi vấn trong lòng. Bất chợt, lời của hắn nghẹn lại trong họng khi Lăng Tử Thần đột nhiên lao đến. Tốc độ của hắn thật sự là quá nhanh, đến nỗi sự suy nghĩ còn chưa kịp phản ứng, Lăng Tử Thần đã đâm thẳng vào cơ thể Lăng Cửu.
“Phải c·hết sao?” Lăng Cửu nghĩ ngợi, nhắm mắt lại. Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng mình có cơ hội phản kháng. Tận mắt chứng kiến cuộc đời của Lăng Tử Thần trôi qua, mặc dù chỉ như lướt, nhưng cũng làm cho Lăng Cửu biết rõ kẻ này mạnh đến cỡ nào.
Nhưng một giây, hai giây, rồi nhiều giây nữa, cảm giác đau đớn cũng không có truyền đến. Lăng Cửu hiếu kỳ mở mắt ra, không thấy Lăng Tử Thần đâu nữa. Bất ngờ, hắn phát hiện xung quanh thân thể mình xuất hiện một vầng sáng xanh nhàn nhạt, nó đang xoay tròn quanh thân thể hắn.
Bỗng lúc này, giọng nói của Lăng Tử Thần truyền đến. “Ngươi là ta, và ta cũng chính là ngươi. Vậy những thứ này có lẽ ngươi sẽ cần đến, hy vọng chúng sẽ giúp ích cho ngươi.”
Âm thanh đó không phát ra từ bất kỳ hướng nào mà lại xuất phát ngay trong đầu Lăng Cửu. Ngay khi âm thanh vừa dứt, một luồng ký ức như n·ước l·ũ tràn vào đầu hắn. Những ký ức nhiều và phức tạp đến mức khiến đầu óc hắn như muốn vỡ tan. Lăng Cửu ôm đầu, quằn quại trong cơn đau đớn. Ngay lúc hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ toạc thì những ký ức kia mới dừng lại.
Sau đó, những vầng sáng vây quanh Lăng Cửu tự động bay lên không trung, rồi tụ hợp lại thành một quả cầu trôi lơ lửng trên đó. “Cuối... cuối cùng... cũng kết thúc,” nằm trên đất, Lăng Cửu thở dốc không ngừng, đầu óc vẫn còn cảm giác căng đau.
Hắn nằm đấy khoảng một lúc. Khi cảm thấy cơ thể đã khá hơn, Lăng Cửu mới đứng dậy, xoa xoa đầu, thầm nói: “Hình như hắn không hại ta. Hơn nữa, mặc dù vừa nãy rất đau đớn, nhưng nó cũng đem lại cho ta một vài pháp môn tu luyện, tâm đắc cùng một vài tri thức khác.”
Vừa nói, Lăng Cửu liền nhắm mắt lại, cảm thụ những ký ức mới xuất hiện. Thứ khiến hắn vui mừng nhất là một môn minh tưởng pháp có tên Tinh Không Minh Tưởng Pháp. Đây là một biến thể khác của phương pháp tu luyện kiểu thổ nạp truyền thống, người tu luyện cần phải hấp thu năng lượng tỏa ra từ những vì sao, rồi biến thành sức mạnh của mình.
Điểm đặc biệt là, công pháp này ghi rõ yêu cầu người tu luyện nó phải minh tưởng ở nơi có sao sáng thì mới có hiệu quả. Hơn nữa, càng nhiều ngôi sao, hiệu quả sẽ càng tốt.
“Môn minh tưởng pháp này không có yêu cầu tư chất cụ thể, chỉ yêu cầu càng nhiều sao sẽ càng tốt,” nói đến đây, Lăng Cửu liền liên tưởng đến bầu trời đêm ở Thiên Vân Môn. Vô số ngôi sao sáng xuất hiện vào ban đêm, tạo nên một vẻ đẹp cho bầu trời và cũng đem đến nụ cười nhẹ trên mặt Lăng Cửu bây giờ.
“Có thể thử xem,” Lăng Cửu nghĩ, rồi sau đó hắn lại chìm vào trong đầu, tìm đến những ký ức mới. Sau một hồi lâu, hắn mới mở mắt ra: “Diệt Tinh Quyền, Huyễn Ảnh Phân Thân, Lôi Thần Nộ... Còn có Tinh Không Ma Thần Thân nữa, đây đều là những thần thông mà ta vẫn không có khả năng sử dụng, nhưng chỉ với bộ minh tưởng pháp kia thì đã tốt lắm rồi.”
Ở thế giới của Lăng Tử Thần, pháp thuật lại được gọi là thần thông, nhưng thực chất hai thứ đều như nhau, đều là thứ mà Lăng Cửu không thể sử dụng được.
“Quả cầu này chắc là những ký ức ta chưa thể hấp thụ hết, hiện tại không nên đụng vào chúng,” Lăng Cửu nhìn lên trên cao, ở đó có một quả cầu mầu trắng đang lơ lửng. Rồi sau đó, hắn lại nhìn về đằng xa, nơi có một cánh cổng không biết xuất hiện từ bao giờ.
END chương 13
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!