Chương 15: Bạch Hồ
Trong lúc tâm trí Lăng Cửu tập trung cao độ, dòng khí ấy bắt đầu lưu chuyển, ban đầu rất chậm rãi nhưng rồi dần dần tăng tốc. Cảm giác linh khí dâng trào làm cho hắn cảm thấy như đang lơ lửng giữa trời đất. Dòng khí luân chuyển mang theo một sức mạnh vô hình, làm cho cơ thể hắn dần dần ấm lên, từng tế bào như được thức tỉnh.
Không gian xung quanh Lăng Cửu cũng trở nên kỳ ảo, những ngôi sao trên bầu trời như đang tỏa sáng rực rỡ hơn, linh khí như dòng sông chảy xiết, liên tục đổ vào cơ thể hắn. Cảm giác đó kéo dài không biết bao lâu, nhưng đi theo sự chỉ dẫn của linh khí, hắn cảm thấy mình đang đến gần cỗ khí của bản thân hơn bao giờ hết.
Cho đến khi có cảm giác dòng khí đã ở ngay trước mặt, Lăng Cửu vui mừng, hắn đưa tay định túm lấy nó. Như cảm giác được mãnh thú đang đến gần, dòng khí kia lách qua vị trí Lăng Cửu định nắm lấy, rồi bắt đầu chạy trốn trong cơ thể.
“Định chạy?” Lăng Cửu nói trong lòng, sau đó dưới sự dẫn dắt của linh khí trời đất, tiến hành một cuộc rượt đuổi với dòng khí của bản thân. Hắn với dòng khí rượt đuổi ở khắp các kinh mạch, trong quá trình chạy Lăng Cửu để ý đến tốc độ của dòng khí kia đã chậm dần, còn bản thân hắn lại vẫn sung sức do sự hỗ trợ của linh khí. Vào một khoảnh khắc, khi thấy dòng khí đột nhiên dừng lại, Lăng Cửu mừng rỡ: “Bắt được ngươi rồi!”
Dưới hình thái linh hồn, Lăng Cửu dùng tay tóm chặt dòng khí kia, một cảm giác ấm áp dâng lên khi nó nằm gọn trong lòng bàn tay. Nhìn dòng khí, linh hồn của hắn mỉm cười, hưng phấn nói: “Thành công rồi!”
Tuy nhiên, không chờ hắn kịp thở dài hay nói điều gì nữa, bất ngờ dòng khí trong tay đột nhiên tan biến, cảm giác ấm áp khi nãy cũng đã biến mất. “Chuyện... chuyện gì vừa xảy ra, rõ ràng ban nãy ta đã thành công rồi cơ mà,” Lăng Cửu có chút cà lăm, gương mặt trong trạng thái linh hồn ngập tràn vẻ ảo não.
Hơn nữa, mặc dù linh khí vẫn liên tục được bổ sung, nhưng chúng cũng không dẫn dắt hắn đi tìm dòng khí kia nữa. Tựa hồ nó đã biến mất khỏi thế giới này. Không biết nguyên nhân do đâu, Lăng Cửu với sự thất vọng nặng nề trong lòng rời khỏi trạng thái minh tưởng.
Mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình ra, Lăng Cửu đứng dậy, những hạt tròn vây quanh hắn cũng vì động thái này mà tan biến, nhìn những tia sáng nhỏ dần tắt, Lăng Cửu thở dài một hơi. Thời gian bây giờ vẫn là đêm, ban nãy hắn minh tưởng cũng không mất quá nhiều thời gian, ước chừng nửa tiếng.
Nhìn về mặt nước ở phía xa, nơi đấy vẫn phản chiếu hình bóng của vầng trăng. Lặng lẽ đứng ở đó, nghe tiếng gió thổi qua rừng cây, Lăng Cửu cảm thấy bình tĩnh lại. “Có lẽ là do ta quá nóng vội, hay vì một số lý do nào khác. Nhưng thành quả hôm nay cũng đã gần giống với mong đợi rồi, không được lần này thì lần sau thử lại cũng không muộn.”
Tự nhủ xong, Lăng Cửu cảm thấy tâm tình của mình đã dễ chịu hơn hẳn. Lúc này, hắn mới cúi đầu xuống, nhìn vào một nhúm lông màu trắng, đang chớp chớp đôi mắt to, hiếu kỳ nhìn hắn. Vừa nhìn, Lăng Cửu liền nhận ra đây là một con bạch hồ.
Con bạch hồ này y như tên, nó có một bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, sau thân có một cái đuôi nhỏ đang đung đưa, trên đầu có hai cái tai nhỏ trông rất đáng yêu. Kích thước của nó không lớn, chỉ ngang bằng với một con mèo thôi.
Lăng Cửu cũng không biết nó xuất hiện từ bao giờ, chắc có lẽ do ban nãy hắn minh tưởng, những hạt tròn tỏa ra những tia sáng sặc sỡ kia hấp dẫn nó đến. Nơi này là dưới chân núi Thiên Vân Môn, phía trên núi là nơi ở của nhiều linh thú hùng mạnh, nên không có dã thú như hổ, báo bén mảng đến đây. Đó cũng là lý do vì sao Lăng Cửu dám tay không đi vào rừng lúc đêm khuya.
“Người bạn nhỏ, mi từ đâu đến đây?” Lăng Cửu nói, gương mặt mỉm cười. Hắn tiến gần con bạch hồ, dự định cúi người xuống vuốt ve cái đầu nhỏ của nó. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, con bạch hồ này khi thấy Lăng Cửu đưa tay, định sờ đầu nó thì bắt đầu xù lông, đôi mắt từ hiếu kỳ chuyển sang hung dữ, nhe răng và giơ cái móng vuốt nhỏ lên.
Nhìn thấy biểu hiện của nó, Lăng Cửu phì cười. Mặc dù cố tỏ vẻ hung dữ, nhưng điều đó càng làm cho con bạch hồ trông đáng yêu hơn. “Được rồi, ta không làm gì ngươi đâu,” Lăng Cửu nói, rụt tay lại và lùi về chỗ cũ.
Con bạch hồ nhìn Lăng Cửu một lúc, dường như đang cân nhắc xem có nên tin tưởng hắn hay không. Cuối cùng, nó hạ móng vuốt xuống, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Vẻ hung dữ trong ánh mắt cũng dần biến mất, nhưng vẫn có một chút sự cảnh giác.
Bạn đang đọc bộ truyện Vọng Cửu Ngạn tại truyen35.shop
Không để ý đến con bạch hồ kia, Lăng Cửu lại quay người, đứng suy nghĩ một lát. Đợi khi cảm thấy sự mỏi mệt của cơ thể thì hắn biết bây giờ nên trở về, cũng không thể nghỉ ngơi ở chỗ này được. Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Lăng Cửu quay người, đôi chân bắt đầu di chuyển, dựa theo phương hướng cũ mà trở về.
Nhìn theo bóng lưng Lăng Cửu, con bạch hồ vẫn ở yên chỗ đó, đôi mắt to tròn nhìn theo. Đợi khi bóng lưng Lăng Cửu biến mất, nó mới quay thân thể, đi đến trước mỏm đá, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn lên vầng trăng trên bầu trời cao.
“Thật là một tên tẻ nhạt,” con bạch hồ này mở miệng nói, giọng nói thanh thúy, nghe rất êm tai. Rồi sau đó nó nằm cuộn mình, trong đôi mắt ẩn chứa vẻ buồn đau như một con người, nhưng ngay sau đó cảm xúc ấy lại biến mất, nó nhắm đôi mắt lại, ngủ ngay trên mỏm đá. Tuy chỉ là một việc bình thường đối với nó, nhưng nếu Lăng Cửu ở đây và trông thấy cảnh vừa rồi, hắn nhất định sẽ há hốc mồm.
Mặc dù những con vật khi khai mở linh trí đều sẽ trở thành linh thú, có khả năng suy nghĩ như con người, nhưng để chúng mở miệng nói chuyện được thì cần phải chạm đến một cấp bậc rất cao. Lăng Cửu không biết cao đến cỡ nào, nhưng một ngón tay dí c·hết hắn là chuyện bình thường.
...
Không mất quá lâu để trở về khu vực phòng ốc của đệ tử tạp dịch, Lăng Cửu đi một hồi là đến phòng ở của mình. Hắn lại rón rén đi vào trong, đến trước chiếc giường. Không nghĩ gì nữa mà nằm lên đấy, trực tiếp ngủ luôn.
Hắn thật sự mỏi mệt. Chưa thật sự tìm thấy và đả thông dòng khí thứ nhất, bước vào Thông Khí Kỳ thì cho dù có hấp thụ bao nhiêu linh khí, hắn vẫn là người bình thường. Đã là người bình thường thì sức chịu đựng có giới hạn.
Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh dậy là được Trần Vũ đánh thức.
“Tiểu Cửu, dậy đi, trời sáng rồi,” Trần Vũ nói, nhẹ nhàng lay lay vai hắn.
Lăng Cửu mở mắt, nhìn thấy ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ, gật đầu rồi từ từ ngồi dậy. “Ta dậy rồi đây,” hắn nói, ngáp dài một cái.
“Tiểu Cửu, có phải hôm qua ngươi tu luyện đến quá muộn không?” Trần Vũ nhìn quầng thâm đen trên đôi mắt Lăng Cửu, lo lắng hỏi.
“Đúng vậy Vũ ca, đêm qua hình như cảm thấy dòng khí của bản thân đã rất gần, nên quyết định thử một lần xem. Kết quả vẫn là thất bại.” Lăng Cửu thở dài, gương mặt và ánh mắt đều làm bộ rất thật.
Nghe hắn nói như thế, Trần Vũ cũng thở dài theo, đưa tay vỗ vai hắn an ủi: “Không cần cố chấp quá, muốn tu tiên trước hết cũng phải có cái mạng để tu.”
“Thôi được rồi, chúng ta đi ăn sáng đi. A Kỳ đã chờ đợi ở Thiện Đường,” Trần Vũ đổi chủ đề.
“Ừm, đi thôi,” Lăng Cửu đáp. Sau đó, hắn và Trần Vũ rời khỏi phòng, đi đến Thiện Đường.
END chương 15
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!