Chương 23: Dược Phong
Trong tấm bản đồ này ghi chú từng địa điểm của Thiên Vân Môn và cả đường dẫn đến đó. Mặc dù một số nơi quan trọng không được ghi vào, nhưng với thân phận hiện tại của Lăng Cửu, vậy là đủ dùng rồi.
“Tấm bản đồ này ta đã không cần sử dụng đến nữa rồi. Thấy ngươi cần nên đem nó xem như quà gặp mặt đi,” Vương Phong cười nhẹ nói.
“Cảm tạ Vương sư huynh...” Lăng Cửu cảm kích, định nói thêm điều gì thì đã bị Vương Phong phất tay ngăn lại. “Được rồi, những lời cảm kích đó thì khỏi nói đi. Ta cũng không phải là người dài dòng. Kế đến, sư đệ ngươi phải cẩn thận hơn. Tên La Hạo kia mặc dù nói sẽ không ra tay nữa, nhưng sẽ luôn có thủ đoạn ngáng chân.”
“Cảm ơn Vương sư huynh đã nhắc nhở,” Lăng Cửu chắp tay, lại một lần nữa cảm tạ. “Ừm, đề phòng là trên hết. Chẳng qua ta trông tên La Hạo kia không vừa mắt nên mới nói những câu này với ngươi thôi, không cần suy nghĩ nhiều,” Vương Phong nói xong, hắn quay người lên đường, rời đi.
Nhìn bóng lưng Vương Phong rời đi, Lăng Cửu không nói gì rồi cũng rời đi luôn. Bây giờ nói gì cũng vô dụng, hắn gấp gáp muốn đến Dược Phong ngay, ở nơi đấy là mấu chốt để tăng tu vi. Còn hành động ban nãy của Vương Phong, dù nhìn biểu hiện của hắn chỉ là tùy tiện giúp đỡ, nhưng Lăng Cửu cũng sẽ ghi tạc vào đáy lòng.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn luôn tốt hơn những kẻ chỉ chịu giúp đỡ khi hắn đã thành tài, ít nhất là tài trong mắt bọn chúng.
Đi thẳng một mạch xuống dưới, Lăng Cửu dựa theo tấm bản đồ đi đên một vài căn phòng nằm cạnh một tòa núi nhỏ. Tít phía dưới núi là một khu đất hình tròn bị những tòa núi bao vây, phía trên có một trận pháp hình tròn che phủ khoảng không.
Đây là nơi thuê Linh Hạc của Chủ Phong. Địa hình của Thiên Vân Môn rất rộng, và để tận dụng hết các linh mạch thì các tòa núi lớn phải được chọn ở nơi cách xa nhau trong một khoảng hợp lý. Ít nhất khoảng cách đó sẽ mất rất lâu để đi bộ đến, nên cần phải thuê Linh Hạc di chuyển.
Bước vào bên trong một căn phòng ốc, Lăng Cửu liền nhìn thấy bên trong đang có mấy đệ tử đứng xếp hàng, cũng có đệ tử vừa rời khỏi. Không quan sát lung tung Lăng Cửu thành thật bước vào hàng.
Không mất quá lâu để đến lượt hắn. Người chủ sự ở nơi này là một thanh niên, tướng mạo bình thường, mặc y phục của đệ tử ngoại môn. Khi nhìn thấy người đến mặc y phục đệ tử tạp dịch, thanh niên kia cũng hơi kinh ngạc nhưng không lắm mồm, chỉ khẽ hỏi: “Ngươi muốn thuê LinF Hạc đi đâu?”
“Ta muốn đi Dược Phong thưa sư huynh,” Lăng Cửu bình tĩnh đáp.
“Dược Phong sao? Hết một hạ phẩm linh thạch.” Thanh niên kia ước chừng một chút rồi nói.
Lăng Cửu nhịn đau nhìn số linh thạch của mình từ ba viên xuống còn hai viên, sau đó miệng nói cảm ơn, nhận lấy tấm lệnh bài điều khiển Linh Hạc rồi quay người rời đi.
Linh Hạc ở Thiên Vân Môn được nuôi dưỡng từ bé và đã được các trưởng lão trong tông dùng bí thuật khống chế. Muốr cưỡi lên chúng cần có lệnh bài. Những tấm lệnh bài này tùy theo giá thuê mà có thời gian sử dụng nhất định. Vì chỉ là đi trong tông môn nên tấm của Lăng Cửu dùng được hai giờ. Hết hai giờ tấm lệnh bài sẽ tự động vỡ nát, lần sau cần quay lại những chỗ như này thuê nếu muốn cưỡi Linh Hạc.
Đi xuống khu đất bị núi vây quanh đó, Lăng Cửu tìm đến một con Linh Hạc. Ngoại hình của con hạc này không khác biệt quá so với con hạc của Từ Ngọc Lam, chẳng qua nhìn nó bé và yếu đuối hơn xíu, chắc hắn do chênh lệch đẳng cấp.
Bạn đang đọc bộ truyện Vọng Cửu Ngạn tại truyen35.shop
Treo tấm lệnh bài bên hông, Lăng Cửu dễ dàng trèo lên lưng con hạc rồi ra lệnh cho nó bay về phía hướng Tây Nam, nơi Dược Phong tọa lạc.
Linh Hạc rất nghe lời, nó bắt đầu vỗ cánh bay lên không trung, rồi bay về phía Dược Phong. Ngồi trên lưng hạc, lại một lần nữa cảm nhận cảm giác quan sát trên không trung, tận hưởng những làn gió phả vào mặt, Lăng Cửu thở dài: “Bước vào ngoại môn cũng mới chỉ là bắt đầu, cuộc sống nơi này chắc chắn không còn yên bình như khu tạp dịch nữa. La Hạo lúc trước chính là một minh chứng. Ta cần mau chóng ổn định cho mình một vị trí trong tông, ít nhất không thể bị coi nhẹ như hôm nay.”
Nói tới đây, Lăng Cửu lại nghĩ đến tên La Hạo kia. Kẻ này thật sự không coi hắn ra gì, hắn với Từ Ngọc Lam chỉ có quan hệ mờ nhạt, chẳng qua nàng ta nhận nhiệm vụ đón hắn nên mới có duyên gặp gỡ chứ cũng chẳng có gì. Thế nhưng La Hạo lại dùng cái cớ này để khi nhục hắn. Điều này Lăng Cửu sẽ khắc sâu vào tận đáy lòng.
Đừng nhìn cách Lăng Cửu đối đãi Trần Vũ và A Kỳ mà nghĩ hắn thiện lương, chẳng qua đấy là cách hắn đối xử với những người coi mình như người nhà thôi. Đến lúc có đủ thực lực, hắn sẽ không chỉ gấp bội, mà là gấp trăm lần hoàn trả mối thù hôm nay.
Nghĩ đến đây, Lăng Cửu lắc đầu thở dài. Những việc hắn nghĩ chỉ có thể hoàn thành trên cơ sở thuận lợi trở thành đệ tử Dược Phong thôi. Như đã nói, mặc dù đã ghi danh nhưng thân phận của hắn vẫn chỉ là tạm thời, phải xem ý những trưởng lão kia, hay nói đúng hơn là trải qua một đợt khảo nghiệm. Nội dung cụ thể của khảo nghiệm như thế nào thì Lăng Cửu không thể biết rồi.
Cứ thế, hắn yên tĩnh ngồi trên lưng con hạc, chờ khi nhìn thấy mây mù dày đặc ở nơi xa, Lăng Cửu mới ra lệnh cho con hạc bay chậm lại vì phía trước đã rất gần Dược Phong.
Theo miêu tả trong ngọc giản, xung quanh Dược Phong bố trí Vân Vụ Trận cấp hai, cần phải có ngọc bài chứng minh thân phận thì mới có thể qua. Mục đích làm vậy là để tránh đám đạo tặc lẻn vào trộm dược thảo.
Khi khoảng cách đã đủ gần, Lăng Cửu ra lệnh cho con hạc hạ thấp độ cao. Khi chạm đến mặt đất, hắn nhảy xuống. Ra hiệu cho con hạc tự quay về, Lăng Cửu tiến về phía trước, đến trước đám sương mù dày đặc.
Lấy miếng ngọc giản đã được vị trưởng lão ở Khán Sơn Đường đánh dấu thân phận ra và giơ lên. Ngay lập tức, sương. mù dày đặc tản ra, lộ ra khung cảnh phía bên trong.
Đó là một con đường trải dài nằm giữa hai dãy núi lớn. Lăng Cửu không chậm trễ bước vào. Ngay sau khi bước vào, sương. mù sau lưng lại quay trở về vị trí cũ, ẩn đi lối vào.
Không quay đầu nhìn lại, Lăng Cửu nhấc chân, từng bước tiên về phía trước. Khi đã đi được một đoạn trên con đường này, cuối cùng hắn đã trông thấy khung cảnh trong Dược Phong. Đó là một con đường trải dài, xung quanh là những vườn dược thảo. Lăng Cửu có thể loáng thoáng nhìn thấy một vài đệ tử đang chăm sóc vườn dược thảo.
“Này tiểu tử kia, ngươi là người mới đến hả?” Một tiếng nói già nua vang lên bên ta Lăng Cửu, khiến hắn khẽ sửng sốt. Quay người về hướng âm thanh, hắn giật mình khi thấy một lão già đang nằm thư thả trêr một chiếc võng trước một căn nhà gỗ đơn sơ.
Lão già có mái tóc bạc trắng, khuôn mặt hiển lành. Nhìn qua lão thì có vẻ cảm thấy yếu đuối, nhưng thực tế Lăng Cửu cũng c¿ linh thức vậy mà lão ta ở ngay cạnh mà hắn lại không biết được. Đích thị, lão già này là trưởng lão.
Không chậm trễ, Lăng Cửu cúi đầu lễ phép nói: “Đúng vậy thưa trưởng lão, đệ tử mới thăng cấp từ tạp dịch lên ngoại môn.”
END chương 23
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!