Chương 8: Lăng Cửu
Buổi sáng sớm dưới chân núi Thiên Vân Môn, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt đất, phủ cho không gian sự ấm áp của ngày mới. Bên cạnh một con suối chảy róc rách, có một loạt những phòng ốc đơn sơ với tường gỗ cũ kỹ và mái lợp bằng rơm, diện tích mỗi căn cũng không rộng, chỉ đủ cho vài người chen chúc nhau. Đó là nơi ở của đệ tử tạp dịch Thiên Vân Môn.
“Ôi đầu đau quá!” Lăng Cửu mới thức dậy trên giường gỗ của đệ tử tạp dịch, cảm thấy đầu óc của mình đau nhức vô cùng, liền lấy hai tay ôm đầu, đau kêu thành tiếng.
Tiếng kêu của Lăng Cửu không lớn, nhưng với không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm, nên tiếng nói của hắn trở nên vô cùng to rõ. Hiển nhiên điều này đã làm tỉnh giấc hai thiếu niên khác cùng phòng.
“Tiểu Cửu, mới sáng sớm mà ngươi đã kêu cái gì, không tính để cho người khác ngủ hả,” thiếu niên có giường ở cạnh Lăng Cửu nhất phàn nàn nói. Hắn là Trần Vũ, lớn hơn Lăng Cửu một tuổi và cũng là đệ tử tạp dịch giống Lăng Cửu. “Xin lỗi, ta không cố ý,” Lăng Cửu đáp lời, tay vẫn ôm đầu, gương mặt nhăn nhó. Cảm giác đau nhức không ngừng hành hạ hắn, khiến hắn không thể tập trung suy nghĩ.
Thiếu niên còn lại, người vẫn nằm trên giường nhưng đã mở mắt, nhìn Lăng Cửu với ánh mắt lo lắng. “Tiểu Cửu, ngươi có ổn không? Hôm qua ngươi không có vụng trộm uống rượu của lão Ngưu chứ?”
“Không có! Ta không làm việc đấy,” Lăng Cửu trả lời, giọng nói yếu ớt. “Chỉ là khi ta thức dậy, đầu ta đã đau nhức không ngừng, cảm giác như có hàng ngàn sinh vật đang gặm nhấm trong đầu.”
Trần Vũ ban nãy phàn nàn, bây giờ cũng đứng dậy khỏi giường, tiến về chỗ Lăng Cứu. “Để ta xem,” hắn nói, đặt tay lên trár của Lăng Cửu để kiểm tra nhiệt độ. Bàn tay Trần Vũ đặt trên trán một hồi lâu nhưng cũng không cảm nhận được điều gì, mới bỏ tay ra, kỳ quái nói: “Không sốt, nhưng nhìn trạng thái của ngươi thật yếu đuối. Chả lẽ bị yêu ma đeo bám, nhưng ở đây là dưới chân núi Thiên Vân Môn, làm sao có thể chứ...”
“Không sao đâu, chắc là do ta tu luyện xảy ra vấn đề nên mới bị như vậy, đợi một lúc chắc sẽ khỏi thôi,” Lăng Cửu hai tay ôm đầu, khó khăn nói.
Trông thấy bộ dạng thảm thương của Lăng Cửu, Trần Vũ mới gật đầu, nói: “Tu luyện đúng là có khả năng xảy ra vấn đề này. Đáng tiếc đệ tử tạp dịch chúng ta không có cơ hội tiếp xúc với những đệ tử ngoại môn đã trở thành tu tiên giả kia, nếu không cũng có thể nhờ họ xem bệnh cho ngươi.” Lời nói đến đây, trong giọng của Trần Vũ đã có vài phần chua xót.
Trở thành đệ tử của môn phái tu tiên là ước mơ của biết bao người phàm, nhưng họ cũng đâu biết rằng sự thật tàn khốc đếr: cỡ nào. Đâu phải cứ được thu nhận làm đệ tử thì sẽ trở thành những tiên nhân có khả năng ngự kiếm phi hành, nắm giữ thần thông quảng đại, hô mưa gọi gió.
Đó chỉ là đãi ngộ của những kẻ sở hữu thiên phú ưu việt, còn những đệ tử tạp dịch như Trần Vũ và Lăng Cửu, thiên phú đều thuộc hàng kém, cả đời đều khó có khả năng bước một chân vào cửa lớn của môn phái, chứ đừng nói gì đến hô mưa gọi gió.
Nghĩ đến đây, Trần Vũ thở dài một ngụm. Sau đó hắn quay đầu nhìn về thiếu niên còn lại, nói: “A Kỳ, ngươi ở đây chăm sóc Tiểu Cửu đi. Ta sẽ đi lấy đồ ăn sáng về, nếu không lát nữa sẽ không còn phần.”
A Kỳ gật đầu, “Được, ta sẽ chăm sóc hắn. Ngươi đi nhanh đi, nếu không đồ ăn sẽ hết thật đấy.”
Trần Vũ mỉm cười, sau đó rời khỏi phòng. Trong khi đó, A Kỳ tiến lại gần giường của Lăng Cửu, ngồi xuống bên cạnh và nhìn hắn đầy lo lắng. “Tiểu Cửu, ngươi có chắc là không sao không? Nếu cần ta sẽ tranh thủ ra ngoài tông môn, tìm thầy thuốc đến.”
“Không cần đâu, A Kỳ. Ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe lại thôi,” Lăng Cửu đáp, cố gắng nở một nụ cười để trấn an A Kỳ. Trong lòng hắn lúc này cũng không tự chủ dâng lên một cảm giác ấm áp, mặc dù hắn với Trần Vũ, A Kỳ không có quan hệ máu mủ, nhưng trong hoàn cảnh cạnh tranh khốc liệt của môn phái vẫn luôn giúp đỡ nhau cùng tiến lên.
Bạn đang đọc bộ truyện Vọng Cửu Ngạn tại truyen35.shop
Tuy nhiên, cảm giác đau đầu kịch liệt cũng không có vì sự cảm động của hắn mà biến mất, mà thay vào đó vẫn tiếp tục dằn vặt Lăng Cửu, hơn nữa lại càng ngày càng kịch liệt hơn. Còn A Kỳ ngồi tạm trên chiếc giường của Trần Vũ, trông thấy hắn như vậy thì cũng chỉ biết thở dài. Ở chung với nhau lâu như thế, sao hắn không rõ ràng tính cách của Lăng Cửu chứ, chẳng qua nhịn đau là không muốn người khác bận bịu vì mình thôi.
Tính đến quãng thời gian ba người họ ở chung thì cũng đã hơn hai năm rồi. Trần Vũ là người lớn nhất, A Kỳ đứng thứ hai, còn Lăng Cửu bé nhất nên được gọi là Tiểu Cửu. Là người bé nhất nên hai người sẽ ưu tiên chăm sóc Lăng Cửu hơn, nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn luôn tỏ ra khách kh: với mọi việc.
Mặc dù đang suy nghĩ sâu, nhưng A Kỳ vẫn chú ý đến bộ dáng của Lăng Cửu. Khi nhìn thấy hắn ngày càng nhăn nhó và đau đớn, A Kỳ không khỏi lo lắng thêm. “Tiểu Cửu, ngươi thực sự...” lời nói của A Kỳ còn chưa dứt, bỗng ngừng lại, bởi hắn thấy Lăng Cửu đang quằn quại trong cơn đau lại trở về trạng thái bình thường, phảng phất cơn đau kia chưa từng tồn tại.
“A Kỳ, ta bình thường lại rồi,” Lăng Cửu nói trong khi cử động tay chân. “Thật là kỳ quái, tại sao cơn đau lại biến mất rồi,” vừa nhìn vào đôi tay đang giơ trước mặt, Lăng Cửu khó hiểu nghĩ.
Đang lúc hắn khó hiểu, bỗng tiếng bước chân và giọng nói của Trần Vũ từ bên ngoài truyền vào: “Ta về rồi đây.”
Theo sau đó, Trần Vũ một tay lật tấm rèm ngăn trước cửa phòng rồi bước vào, một tay khác của hắn còn cầm vài cái màn thầu. Khi hắn thấy Lăng Cửu đờ đẫn đưa đôi tay ra trước mắt, đôi mắt chứa vẻ khó hiểu, liền tiến lên: “Tiểu Cửu, ngươi cảm thấy thế nào rồi?” Trần Vũ hỏi, đặt mấy cái màn thầu lên cái bàn ở gần đó.
“Vũ ca, ta không sao. Chẳng qua ban nãy, con đau đầu kịch liệt kia đột nhiên biên mất, ta và A Kỳ đều không hiểu vì sao,” Lăng Cửu nói, trong âm thanh chứa vẻ hoài nghỉ sâu nặng.
Trần Vũ nghe xong, cũng nhẹ giọng suy tư: “Đột nhiên biến mất sao? Cũng thật là kỳ lạ,” nhưng sau đó, hắn lắc lắc đầu, nói: “Thôi không cần quan tâm đến cái này, Tiểu Cửu khỏe lại là tốt. Việc quan trọng bây giờ là ăn uống đã, thức ăn ta đã mang về"
Vừa nói, Trần Vũ vừa lấy những chiếc màn thầu để trên bàn và phân phát cho mỗi người. Lăng Cửu nhìn màn thầu trong tay, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà trực tiếp ăn như gió cuốn.
“Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn,” Trần Vũ mỉm cười nói, sau đó hắn và A Kỳ cũng bắt đầu ăn. Mặc dù thức ăn của đệ tử tạp dịch cũng không phải món ngon gì, nhưng Lăng Cửu, Trần Vũ và A Kỳ đều có xuất thân bần hàn, nên cũng không cảm thấy có gì khó ăn. Hơn nữa, trải qua một thời gian ở đây, ai cũng sẽ thích ứng thôi, dù sao nếu không ăn thì sao mà sống.
Sau khi ăn xong, Trần Vũ mới nói: “Hôm nay là đầu tháng, việc cần làm sẽ tương đối nhiều. Tiểu Cửu, ngươi chắc hắn mình đã khỏe lại chứ?” Vừa nói, Trần Vũ vừa quay đầu sang hỏi Lăng Cửu.
“Ta khỏe rồi, Vũ ca, A Kỳ. Cảm ơn đã lo lắng,” Lăng Cửu nở nụ cười trả lời.
“Ừm, thế thì tốt, chúng ta mau đi thôi,” Trần Vũ vừa nói xong, hắn đã đứng dậy, đ: về phía lối ra. A Kỳ và Lăng Cửu cũng mau chóng đứng dậy đi theo.
END chương 8
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!