Chương 9: Tạp Dịch
Ba người cùng nhau bước ra ngoài, ánh nắng ban mai vừa hay chiếu xuống, làm cho cả ba cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời. Không chỉ bọn họ, mà số lượng đệ tử khác rời khỏi phòng ốc cũng nhiều.
Trần Vũ ngẩng đầu nhìn trời, vừa nói: “Nhìn thời gian, ta đoán chấp sự cũng rất nhanh đến thôi, nếu không đến nhanh thì những nhiệm vụ nhẹ nhàng sẽ bị đám khác giành mất, mau đi thôi,” vừa nói xong, Trần Vũ đã tăng tốc bước chân bước về phía trước, còn Lăng Cửu và A Kỳ cũng “Ừm,” một tiếng rồi tăng tốc theo sau.
Xuyên qua các dãy phòng ốc, ba người không ngừng tiến lên. Trên đường, thi thoảng họ cũng gặp những đệ tử tạp dịch khác, có người đi riêng lẻ một mình, nhưng cũng có người đi thành đoàn như ba người Lăng Cửu. Đặc điểm chung duy nhất là ai nấy đều vội vàng, và sẽ tỏ vẻ cảnh giác với những đệ tử khác.
Trên đường họ cũng gặp phải người quen, đó là một lão già với mái tóc bạc phơ, cơ thể nhỏ gầy, lão cũng mặc trang phục của đệ tử tạp dịch. Đấy chính là lão Ngưu mà A Kỳ từng nói qua, lão ta chính là đệ tử tạp dịch lâu đời nhất ở chỗ này.
Phần lớn những đệ tử khác khi đã quá tuổi 30 mà chưa có thể trở thành một tu tiên giả đều sẽ lựa chọn trả lại công pháp cho Thiên Vân Môn, rồi ngậm ngùi rời đi, trở lại thế giới người phàm. Nhưng lão Ngưu lại là một trường hợp khác. Lão ta không rời đi mà quyết định ở lại, tiếp tục làm đệ tử tạp dịch, cố chấp với con đường tu tiên.
Tuy nhiên bước khởi đầu trong tu luyện lại là bước khó khăn nhất, hầu như các đệ tử tạp dịch của Thiên Vân Môn đều sẽ mắc kẹt ở đây cả đời, lão Ngưu cũng như vậy. Cố chấp với con đường mình lựa chọn, cho đến khi về già lão mới nhận ra đã quá trễ để quay đầu, hiện tại lão Ngưu đã từ bỏ giấc mộng mà hắn cho rằng là hão huyền kia, thành thật ở Thiên Vân Môn an hưởng tuổi già.
“Ồ, Trần Vũ, A Kỳ, Lăng Cửu, ba tên nhóc các ngươi hôm nay đến muộn vậy,” lão Ngưu vừa nhìn thấy ba người Lăng Cửu liền tiến đến chào hỏi.
“Hôm nay bọn ta có chút việc bận nên đến hơi trễ, thật ngưỡng mộ ông, không cần phải chen chúc như chúng ta cũng được lựa chọn một phần công việc nhàn hạ,” Trần Vũ vừa đi vừa đáp lại lão Ngưu, trong giọng nói cũng chứa vài phần hâm mộ.
Phổ Ngưu, cũng là lão Ngưu nghe vậy tức giận nói: “Thằng nhóc nhà ngươi hâm mộ cái rắm gì, lão phu đã vất vả cả đời ở nơi này, chứ đâu phải như tên nít ranh ngươi...”
Phổ Ngưu đang định dạy dỗ cho Trần Vũ một bài học bằng miệng lưỡi sắt thép của mình, thì Lăng Cửu lúc này mới đứng ra, khuyên giải nói: “Thôi được rồi mọi người không nên cãi nhau ở nơi này, Ngưu gia gia ngài cũng không nên chấp nhặt với Vũ ca.”
Lão Ngưu nghe vậy, hừ một tiếng rồi nói: “Được rồi, ta không chấp bọn nhóc các ngươi. Mau đi nhận nhiệm vụ đi, nếu không sẽ bị đám khác c·ướp mất phần đấy.”
Nhóm ba người Lăng Cửu, ngoại trừ Trần Vũ hanh chóng cúi đầu chào lão Ngưu rồi tiếp tục tiến lên. Đến sân chính, đã có rất nhiều đệ tử tạp dịch khác tụ tập, mỗi người đều mong muốn nhận được những nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất để có thêm thời gian tu luyện.
Phải biết, đệ tử tạp dịch ngoại trừ được tông môn cung cấp một bản công pháp giúp cảm ứng linh khí có tên là Dẫn Khí Quyết thì không còn gì cả. Hơn nữa, hàng tháng họ phải hoàn thành nhiệm vụ đầy đủ, nếu không sẽ bị tước thân phận tạp dịch, thu hồi lại công pháp. Hoàn cảnh linh khí mỏng manh dưới chân núi càng khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn, nên nếu lấy được công việc dễ hoàn thành thì sẽ dư nhiều thời gian để tu luyện hơn.
Đứng trong đám người, nghe những lời bàn tán sôi nổi của những đệ tử tạp dịch khác, nhưng Lăng Cửu cũng không để tâm. Thứ hắn suy nghĩ lúc này chính là hoàn cảnh của lão Ngưu, hay đúng hơn là tương lai của hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Vọng Cửu Ngạn tại truyen35.shop
Bước lên con đường tu tiên là vì sự mong mỏi với khả năng trường sinh bất lão của hắn, chứ không mong muốn lãng phí cả một đời làm tạp dịch cho Thiên Vân Môn. Hơn nữa, một nguyên do nữa là vì trả thù cho những người thân đã bị g·iết hại của hắn.
Lăng Cửu không thể nào quên được ngày hôm đấy, một kẻ thần bí mặc áo bào màu đen xuất hiện trên bầu trời của Lăng Gia Thôn. Ngay khi vừa xuất hiện, trên người hắn đã xuất hiện một áp lực mạnh mẽ, áp sập phòng ốc và các công trình của thôn. Sau đó, hắn ta chỉ khẽ nhấc tay, tất cả mọi người trong thôn, bao gồm cả Lăng Cửu đều bị hút lên không trung đến trước mặt hắn ta.
Lăng Cửu vẫn còn nhớ rõ từng lời khẩn cầu của trưởng thôn, cũng là phụ thân của hắn với kẻ thần bí kia, cầu xin hắn ta bỏ qua cho Lăng Gia thôn, nhưng tất cả đều vô nghĩa. Đêm hôm đó, tiếng kêu la thảm thiết của từng thành viên trong thôn, tiếng khóc nỉ non của phụ nữ và trẻ nhỏ, tiếng kêu rên kéo dài một giờ. Chỉ trong một giờ ngắn ngủi đó, cả trăm người Lăng Gia thôn đều bị g·iết hại.
Tận mắt chứng kiến kẻ thần bí kia hút sạch máu của từng người, nhưng hắn lại không thể làm gì vào lúc đấy, cái cảm giác bất lực khiến hắn tự trách móc bản thân mình là phế vật, không thể bảo vệ được những người mình yêu thương. Nghĩ đến đây, hai tay hắn nắm chặt lại, “Rồi một ngày ta sẽ tìm ra ngươi, bắt ngươi nợ máu trả bằng máu!” Suy nghĩ đến đây, đôi mắt của Lăng Cửu đã ánh lên vẻ quyết tâm.
Đúng lúc trầm trong suy nghĩ miên man, bỗng một âm thanh đánh thức hắn: "Tiểu Cửu, ngươi nghĩ gì mà thất thần vậy?" Trần Vũ vỗ nhẹ vào vai hắn, kéo Lăng Cửu trở về thực tại. "Đến lượt chúng ta rồi."
Thì ra không biết từ bao giờ, chấp sự đã đến đây rồi, chả qua lúc nãy quá chú tâm, cảm xúc trở nên tiêu cực đã làm mất nhận thức của hắn. Trần Vũ và A Kỳ ban nãy thấy chấp sự xuất hiện và ban phát nhiệm vụ định xông lên đầu lấy một nhiệm vụ tốt, nhưng thấy Lăng Cửu trong trạng thái như vậy khiến bọn hắn không quá yên tâm.
Biết rằng bản thân mình đã khiến Trần Vũ và A Kỳ đánh mất cơ hội chọn một nhiệm vụ tốt, Lăng Cửu cúi đầu nói: “Xin lỗi Vũ ca, A Kỳ, làm trễ nải cơ hội của hai người.”
“Nói gì vậy, chúng ta đều là huynh đệ mà. Ngươi đã gọi ta là Vũ ca, thì với trọng trách là ca ca ta cũng phải quan tâm ngươi chứ. Có đúng không, A Kỳ?” Trần Vũ vỗ vai Lăng Cửu, mỉm cười quay đầu nói với A Kỳ.
A Kỳ cũng gật đầu, mỉm cười đáp: “Đúng vậy, Tiểu Cửu. Huynh đệ thì phải giúp đỡ lẫn nhau. Ngươi không cần phải xin lỗi đâu.”
Nghe thấy vậy, Lăng Cửu cảm thấy trong lòng ấm áp hơn. Đôi mắt hắn hơi đỏ hoe, kể từ đi mất hết người thân, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp giống thân tình này.
Nghe thấy vậy, Lăng Cửu cảm thấy trong lòng ấm áp hơn. Đôi mắt hắn hơi đỏ hoe, kể từ khi mất hết người thân, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp giống thân tình này.
“Cảm ơn các huynh,” Lăng Cửu nói, giọng đầy cảm kích. Thấy hắn như vậy, Trần Vũ và A Kỳ đều lộ vẻ mỉm cười.
Lau đi vài vệt ươn ướt trên gương mặt, trông thấy số lượng đệ tử tiến lên nhận nhiệm vụ ở phía trước ngày càng ít dần, Lăng Cửu mới nói: “Được rồi, chúng ta cũng mau nhận nhiệm vụ đi, đừng để là người cuối cùng.”
“Ừm, cùng đi,” Trần Vũ nói, sau đó cả ba người cùng tiến về phía trước, đến ngay bảng nhiệm vụ. Tấm bảng nhiệm vụ này được làm bằng gỗ, ở phía bên trên được đóng rất nhiều đinh dùng để treo nhiệm vụ.
Nếu là lúc đầu mới đến thì bên trên sẽ có rất nhiều nhiệm vụ, nhưng hiện tại chỉ còn lác đác vài chục nhiệm vụ, chủ yếu là những nhiệm vụ nặng nhọc nhất, những cái nhẹ nhàng đã bị lấy đi từ đầu.
END chương 9
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!