Buổi chiều trong Tĩnh Thất yên bình đẹp đẽ, thỉnh thoảng truyền đến hai
tiếng lật sách. Đột nhiên Di Lăng lão tổ đập sách đứng lên, vẻ mặt căm
giận: "Trong sách thế mà lại nói Hàm Quang Quân tìm được tình yêu mới,
ta vẻ mặt tủi thân, mặt đầy nước mắt, khóc thút thít rời khỏi Vân Thâm
Bất Tri Xứ! Nói hươu nói vượn!" Lam Trạm nhìn đạo lữ đang giận
dỗi, gác bút lông xuống, ôm hắn vào trong lòng, trấn an nói: "Ừm, ta sẽ
không làm chuyện như này, Anh không cần tức giận vì chuyện này." Ngụy Anh phồng má, vẫn không vui: "Ta không thèm tức giận vì chuyện này. Ta
giận là vì ta đường đường là Di Lăng lão tổ, sao có thể giống như tiểu
tức phụ khóc lóc đi xuống núi! Không hợp với lẽ thường!" "...... Ừm, Anh sẽ không." Ngụy Anh đột nhiên quay đầu híp mắt nhìn y, "Nếu ngươi dám tìm tình yêu mới ——"
"Anh sẽ thế nào?" Hàm Quang Quân vuốt tóc của Ngụy Anh, hỏi. "Ta sẽ ngay lập tức biến ngươi thành tẩu thi!" Di Lăng lão tổ hung tợn nói. Biểu cảm trên mặt Hàm Quang Quân không thay đổi, động tác vuốt ve tóc Ngụy Anh hơi trì trệ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!