Khả hữu mai hoa ký nhất chi? Tuyết lai thúy vũ phi
( Dịch nghĩa: Nhưng người có gửi tới một cành mai? Tuyết tới như thúy vũ.
Trích "Trường tương tư · Dĩ thư ký tây linh chư hữu tức đề kỳ hậu " – Ngô Tích Kỳ đời nhà Thanh.
Câu thơ thể hiện niềm nhớ thương vô hạn, mong ngóng từng ngày chờ tin từ người.
Thúy vũ: là lông chim màu xanh ở phần cổ của chim bói cá, là nguyên liệu để
làm trang sức điểm thúy, phổ biến trong đời Minh Thanh bên Trung Quốc.)
Nếu xung quanh bạn là tình yêu tràn đầy, thì
"Đối lập của sự sống không phải cái chết, mà nó là một phần tồn tại vĩnh viễn trong cuộc sống của chúng ta"(Trích "Rừng Na Uy" – Murakami Haruki)
******************
Rất nhiều năm về sau, Cô Tô bên ngoài xanh biếc tuyết rơi, Tĩnh thất bên trong ánh nến quất hồng (màu vỏ quýt), khắp phòng hương mai ngập tràn vương vấn. Khôn Trạch trẻ tuổi – một
thân bạch y Cô tô được trượng phu nhà mình ôm vào trong lòng, cô con gái nhỏ của bọn họ ngồi phía sau nhẹ nhàng chải lại mái tóc dài đen nhánh
đang buông xõa cho hắn. Lò sưởi tanh tách đỏ lửa, trong bầu không khí ấm áp yên tĩnh như vậy, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút buồn ngủ, trong cơn
mơ màng, hắn mông lung nhớ về sau Ngọ mùa đông năm ấy, nhớ sự vui vẻ náo nhiệt bởi được bọn nhỏ vây quanh líu ríu, cũng nhớ tới nụ hôn dịu dàng, mềm nhẹ tràn ngập yêu thương trân trọng kia.
Khi đó cơ thể hắn
vừa mới được trùng tu, hồn phách vỡ vụn bị linh lực cường đại cưỡng chế
đưa vào trong thân thể mới, hắn cũng đã có lại được một chút cảm giác —— nhưng quả thật cảm giác ấy không hề thoải mái chút nào. Từng vết nứt
trên hồn thể có thể bị hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng, bị ngoại lực chạm
vào, đè ép đến đau đớn, giống như một người đã vô tri vô giác không cảm
nhận được gì thì đột nhiên bị kéo trở về chịu đựng tra tấn tinh thần,
cái loại thống khổ này vẫn luôn tồn tại mà không cách nào giải tỏa được, những người khác hoàn toàn không biết được hắn đang chịu nỗi thống khổ, tra tấn, dày vò đến mức nào.
Hắn không biết bây giờ mình đang
lâm vào tình trạng gì, chỉ nghe thấy từ khúc mà Lam Trạm tấu lên suốt ba ngày ba đêm cùng rất nhiều lời linh tinh vụn vặt từ rất nhiều người,
nhưng làm thế nào thì hắn cũng nghe không rõ đó là gì...
Mà nếu
hắn thật sự có thể trở về, chưa bàn tới việc sẽ khiến mọi người một phen hao tâm tổn sức, thân thể tất nhiên sẽ rất yếu ớt, cho dù có sống lại
được thì cũng chỉ trở thành gánh nặng cho bọn họ thôi. Mà nếu buông tay
thế gian này, vừa có thể không cần chịu thống khổ dày vò khi vật lộn
giành giật sự sống, vừa có được sự giải thoát vĩnh hằng. Lựa chọn này,
xem ra hấp dẫn hơn nhiều.
Khi còn đang do dự bồi hồi, hình như
hắn lại cảm nhận được hơi ấm như có như không của một ai đó. Hương đàn
quen thuộc, ngoại bào dày nặng mềm mại phủ lên người để chống giá rét,
cả người hắn chìm trong ấm áp được một người nhẹ nhàng bế lên ra ngoài
phơi nắng.
Ánh mặt trời mùa đông rực rỡ mà ấm áp, rơi xuống trên
người, xua đi hơi lạnh trên cơ thể, nhưng trong tim thì lại đau đớn đến
nứt toác vì giá lạnh.
Ngoại viện Tĩnh thất, hoa mai đỏ rực phủ
đầy trên tấm thảm nhung xanh nhạt trải trên bãi cỏ, Khôn Trạch trẻ tuổi
tóc đen áo trắng nằm dưới tán hoa, nhìn qua chỉ như là phơi nắng đến
thoải mái mà ngủ quên mất. Dưới ánh mặt trời, cơ thể được tái tạo lại từ tinh hồn của hoa mai, trắng nõn mềm mại, quang mang oánh nhuận, thoạt
nhìn thật mỹ lệ thanh tao.
"Chúng ta thử nhiều cách đến vậy rồi
mà vẫn không được... Có khi nào là, Ngụy tiền bối căn bản không nghe
được gì không..... Rốt cuộc chúng ta nên làm cái gì đây?"
Một
nửa số tiểu bối xung phong đến giúp đỡ ở đây không phải là người của Lam gia, vây quanh nhìn vị Tình Hạc Quân có vẻ ngoài còn trẻ hơn mình kia,
đối với mỹ nhân tiền bối trước mặt chính là kinh hồn bạt vía cả một
bụng.
Hồn phách vốn đã hoàn toàn mê man, nhưng bộ dáng không hề
phòng bị này lại giống như đang chìm vào mộng đẹp, cánh mai đỏ hững hờ
nhẹ rơi, phủ đầy một thân Cô Tô trạm lam* nguyệt bạch* của hắn, cả người tỏa ra thanh khí thơm ngọt độc đáo thuộc về Khôn Trạch, ôn nhu xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mấy thiếu niên cảm thấy
chỉ cần nhìn nhiều một chút cũng là tội ác, đỏ mặt lúng túng, sờ vào
cũng không ổn mà nói tới cũng không hay, quả thật là một mảnh mây sầu
thảm đạm.
"A nương," Lam Ngọc phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, trước thử đưa tay ôm
lấy, cúi đầu hôn lên mẫu thân mỹ thân thân đầy hương mai này. Làn da
dưới môi trắng nõn oánh nhuận, vết máu cùng thương tích khủng bố ban đầu đã hoàn toàn không còn, nhưng vẫn như cũ, lạnh lẽo như ngọc.
"Con không biết người có thể nghe thấy hay không, nhưng con vẫn luôn muốn
nói, người luôn là người lợi hại nhất, thiện lương nhất trong lòng con.
Bất kể là trước kia người người thóa mạ, hay là bây giờ người người tôn
sùng, mặc kệ bọn họ xem người là gì, cho tới bây giờ người chưa từng
thay đổi, người thủ vững nhân đạo, người vì con và phụ thân mà phải chịu rất nhiều thương tích, chịu rất nhiều uất ức đau khổ..."
"Rất
nhiều chuyện chúng con không cách nào có thể trải nghiệm qua được, cũng
không thể hiểu được, thật sự rất muốn thay người gánh hết những thống
khổ kia. Nếu người tỉnh lại, chúng con sẽ dẫn người đi, chúng ta sẽ tìm
một nơi không người sinh sống, con cùng phụ thân nhất định bảo vệ thật
tốt cho người, chúng con nhất định sẽ không để người chịu bất kỳ một
thương tổn nào nữa..."
"Tiện cữu cữu, thực xin lỗi người. A đa a nương đều đã trở lại, người chẳng những không hại chết bọn họ mà ngược
lại còn cứu bọn họ, thế mà con còn ra sức hận người nhiều năm như vậy,
con thấy áy náy vô cùng. Con không nên dữ với người như thế, cũng không
nên không biết phép tắc mà gọi thẳng tên người, con không nên rút kiếm
chĩa về người, càng không nên đem tất cả những quan tâm chiếu cố của
người xem như gió thoảng qua tai, xem người là bạch nhãn lang bất nhân
bất nghĩa..."
Nói đến đây, Kim Lăng biệt nữu cuộn lấy một lọn tóc thơm ngát hương mai của hắn, phất xuống cánh hoa vương trên đó, rồi lại đặt vào trong lòng bàn tay mà khẽ hôn lên, thấy hắn vẫn yên lặng ngủ
say như cũ, giọng nói quật cường của cậu cũng bắt đầu nức nở lên:
"A nương rất nhớ người, a đa cùng cữu cữu ngoài miệng không nói, nhưng
trong lòng nhất định cũng rất nhớ người. Người là người dịu dàng nhất,
thiện lương nhất, sao bọn họ lại đành lòng hết lần này đến lần khác tổn
thương đến người... Thiên nữ Đại Phạn sơn không còn nữa, con có muốn ước nguyện để người quay về cũng không được nữa, người vĩnh viễn không trở
về nữa sao? Đều tại con..."
"Trên đời sao lại có chuyện như thế
này xảy ra chứ, Tình Hạc Quân, ôi, Tình Hạc Quân của ta.... Sao có thể
như vậy chứ..." Lam Cảnh Nghi bị bọn họ đẩy dạt ra bên ngoài, ấp ủ tâm
tình cả nửa ngày, lúc này liền xông lên ôm chầm lấy hắn không chịu buông tay, khóc lóc không ngừng: "Cô Tô Lam thị còn rất nhiều tiểu bối ngày
ngóng đêm trông mong được người tận tay dạy bảo nữa mà. Hồi ở Nghĩa
thành, người vẫn luôn che chở bảo vệ cho chúng con, những điều này chúng con đều biết hết, tất cả mọi người đều rất cảm kích người, yêu quý
người..."
"Tên hỗn đản Âu Dương gia kia còn nói, nếu như Cô Tô
Lam thị lại đối xử như thế với người, Hàm Quang Quân cùng Giang tông chủ còn dám khi dễ người, hắn liền đem người cưới về Ba Thục, để cho người
trở thành tân nương Khôn Trạch xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất trần đời
này......A, ta nói bậy, sau này hắn cũng bị đánh một trận rồi..."
"Những thứ này đều không quan trọng, con là muốn nói, các trưởng lão đối xử
không tốt với người, chúng con đều biết hết rồi, chúng con cũng mắng bọn họ hết rồi! Thị phi bất phân, điên đảo trắng đen! Lẫn lộn đầu đuôi, tổn hại nhân luân! Bọn họ cũng bị phạt rồi, người đừng buồn nữa, đừng giận
nữa, người trở về với chúng con đi mà..."
Nói hươu nói vượn một
hồi, cuối cùng Lam Cảnh Nghi bị cho vài cái tát, bị Hàm Quang Quân xách
ra ngoài. Sau đó truyền đến thanh âm ôn nhuận như ngọc, thiếu niên nâng
tay hắn lên, nhẹ nhàng lưu lại trên mu bàn tay hắn một nụ hôn.
"Ngụy tiền bối, con là Tư Truy. Chuyện của Ôn gia, con vẫn nhớ như in, nhớ
người đã mạo hiểm như thế nào để bảo vệ một mạch của chúng con, nhớ rõ
người thân của con từng người từng người đã ngã xuống thế nào. Khi đó
con cùng A Ngọc chỉ hận cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể trơ mắt
nhìn người bị thương..."
"Con còn muốn nói cho người biết, thiện ý cùng chính nghĩa của người chưa từng uổng phí, một mạch Kỳ Hoàng ở
Loạn Táng Cương, người đã bảo hộ chu toàn. Ninh thúc thúc đã nói cho con biết, sau khi người đi, thúc ấy đã tìm được hồn phách của dì Tình cùng
những người khác, bây giờ bọn họ đã tỉnh, chỉ là khí tức không đủ còn
cần phải an dưỡng. Khi dì Tình biết được những gì người đã trải qua, đời này dì ấy chưa từng tức giận như vậy, thiếu chút nữa là chạy đến Vân
Thâm Bất Tri Xứ lật nóc nhà Cô Tô Lam thị lên, muốn liều mạng cùng bọn
họ..."
"Con là Ôn Uyển, cũng là Lam Nguyện, là Tư Truy – Tư quân bất khả truy của người..." Thiếu niên kéo góc áo của hắn, đôi mắt bỗng
nhiên nhấp nhoáng ánh lệ, rốt cuộc không nói nổi nữa, quay đầu nhẹ nhàng hỏi người bên cạnh, thanh âm ngập tràn vẻ ngập ngừng hiếm thấy:
"Hàm Quang Quân, người nói, Ngụy tiền bối còn có thể tỉnh lại sao?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!