[Vong Tiện] Vạn Dặm Tuyết Sâu, Gửi Người Một Nhành Mai

Chương 5: 5


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thần khởi khai môn tuyết mãn sơn, tuyết tình vân đạm nhật quang hàn.
(Trích "Sơn trung tuyết hậu" – Trịnh Nhiếp đời nhà Thanh.
Dịch nghĩa: Sáng sớm vừa mở cửa đã thấy núi phủ đầy tuyết. Sau trận tuyết rơi, trời trong, có mây trắng mỏng nhẹ, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên lạnh lẽo. Câu thơ miêu tả sự lạnh giá sau trận tuyết rơi dày đến sự hoang vắng sâu thẳm từ trong trái tim của nhà thơ.)
Nửa đêm, lại là hình ảnh của kiếp trước, đao kiếm tương giao, huyết tinh đầy trời, cố nhân hỉ nộ, vô cớ nhập vào mộng của hắn. Ngụy Vô Tiện giật mình, cảm thấy cả người như bị chìm sâu vào hầm băng tăm tối lạnh lẽo, nói cũng không được, thở cũng không xong. Thân thể như bị giam cầm, không cách nào cử động được, trước ngực như có thứ gì đó thật âm hàn, rơi thẳng từ trên không trung xuống, đè nghiến lên ngực hắn.
Ngụy Vô Tiện từ trên giường chợt bừng tỉnh lại, bên tai là tiếng hít thở vững vàng của hai người thân yêu nhất của hắn. Vẫn hệt như lúc lần đầu tỉnh lại, hai người, một lớn một nhỏ, gắt gao bảo vệ hắn ở giữa.
Hiện giờ Lam Ngọc đã lớn, vốn nên trở về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi, nhưng bởi vì ngày đó sau khi hắn tỉnh lại, trong đêm phát bệnh nhiều lần, mỗi lần đều là nguy kịch, tính mạng như chỉ mành treo chuông, dọa cho thiếu niên sợ gần chết, vậy nên lúc sau nói gì cậu cũng không chịu đi, mỗi đêm đều kiên quyết cùng phụ thân bồi bên cạnh a nương của mình.
Ngụy Vô Tiện lúc này ngực đau thắt từng cơn quằn quại, tinh thần lại rối loạn hoảng hốt, nhưng hắn vẫn cố bảo trì một tia tỉnh táo, gắng gượng chịu đựng, không dám nhúc nhích, cắn chặt môi dưới để không bật ra tiếng rên, hắn không muốn đánh thức hai cha con đang mệt mỏi ngủ say bên cạnh mình.
Từ khi tỉnh lại tới nay, Ngụy Vô Tiện chưa từng gặp qua người nào khác của Lam thị. Hắn không biết sao mình lại có thể được phép ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ như thế này, nhưng hắn biết, chắc chắn cha con hai người đang nằm bên cạnh hắn đây đã chịu không ít trắc trở, khó khăn. Thân thể hắn giờ đây đủ loại thương tật đau bệnh, đến bây giờ đều là do hai cha con một tay trị liệu chiếu cố. Ngoài ra, Lam Trạm còn phải phụ giúp xử lý tông vụ, Lam Ngọc việc học nặng nề nhưng vẫn không quên cùng phụ thân nghiên cứu y thư, mấy ngày nay hai cha con loay hoay xoay xở liên tục không ngơi tay, đặc biệt vất vả mệt nhọc, quầng mắt ẩn ẩn một màu xanh đen.
Hắn hận bản thân mình thật quá vô dụng, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể mỗi ngày ngây ngô mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, cả người mềm nhũn vô lực, ngả xuống giường là nhắm mắt mê man, thời gian thanh tỉnh lại càng ít, mắt thấy người hắn thương yêu vì hắn mà lo lắng sốt ruột không yên, mà hắn, chỉ có thể nằm đó, không giúp được gì.

Bạn đang đọc bộ truyện [Vong Tiện] Vạn Dặm Tuyết Sâu, Gửi Người Một Nhành Mai tại truyen35.shop

Ngụy Vô Tiện cố nghiến chặt răng để không phát ra bất kỳ ra âm thanh nào có thể kinh động đến hai người đang ngủ say bên cạnh, định tự mình chịu đựng đợi cơn đau này qua đi, nhưng hắn lại không khống chế được từng cơn run rẩy đang kéo đến như sóng trào của mình, lúc này cả người hắn đã run lên như cầy sấy rồi. Hai người bên cạnh lập tức bừng tỉnh, Lam Ngọc theo phản xạ mà ngồi bật dậy, vội vàng kiểm tra thân thể cho hắn. Lam Vong Cơ thì ôm chặt lấy thê tử ướt đẫm mồ hôi như vừa vớt ra từ trong nước đá của mình, nhìn người trong lòng đang nhíu chặt hai mắt tận lực chịu đựng đau đớn thống khổ, làm lòng y cũng đau đớn, dằn vặt không kém.
"Lại đau sao?"
Bạch y tiên quân thấy hắn đau thành như vậy, cũng biết hắn sợ sẽ đánh thức mình cùng nhi tử cho nên vẫn gắng sức chịu đựng đến giờ, đau lòng mà trầm giọng khẽ hỏi bên tai.
Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của hai người vừa bị hắn đánh thức, nội tâm uất ức áy náy đến cực điểm, cấp hỏa công tâm, đau đến mặt lại trắng đi vài phần.
Lam Ngọc nhìn thấy vô cùng sợ hãi, dứt khoát choàng tay qua cổ hắn, ôm lấy Ngụy Vô Tiện từ chính diện, vùi đầu vào hõm cổ ấm áp của hắn.
"A nương, không đau, không đau nữa..."
Bạch y tiên quân ôm thê tử cả người lạnh như băng vào trong ngực, lồng ngực ấm áp trầm ổn kề sát vào lưng hắn, chậm rãi xoa xoa trước ngực đang quặn đau của hắn, nhẹ giọng ở bên tai hắn an ủi: "Không sao đâu Ngụy Anh, đó chỉ là ác mộng, đều đã qua rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Vong Tiện] Vạn Dặm Tuyết Sâu, Gửi Người Một Nhành Mai, truyện [Vong Tiện] Vạn Dặm Tuyết Sâu, Gửi Người Một Nhành Mai , đọc truyện [Vong Tiện] Vạn Dặm Tuyết Sâu, Gửi Người Một Nhành Mai full , [Vong Tiện] Vạn Dặm Tuyết Sâu, Gửi Người Một Nhành Mai full , [Vong Tiện] Vạn Dặm Tuyết Sâu, Gửi Người Một Nhành Mai chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top