Dịch nghĩa: Trên đường trở về, tuyết rơi dày đặc khắp bầu trời. Câu thơ trên nói lên niềm vui buồn lẫn lộn của một binh sĩ sau một thời gian dài
chiến đấu, nay được xuất ngũ quay về quê hương. Thanh xuân đẹp đẽ, ta
rời xa gia đình, ra biên cương bảo vệ đất nước, nay tuyết rơi dày đặc,
ta lại trở về chốn cũ, nhưng còn ai đợi ta, nhớ ta, mong ta? Không ai
biết được, chỉ có bóng hình cô đơn của vị binh sĩ ấy, loạng choạng bước
đi trong sự hoang mang, lo lắng, tiến về một tương lai bất định ở phía
trước)
Tàn dương như máu, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, đoàn xe
của Cô Tô Lam thị lắc lư chậm rãi đi trên đường, dẫm lên nền tuyết tạo
ra từng tiếng lẹp bẹp rất nhỏ. Ngụy Vô Tiện ghé vào thành cửa sổ xe
ngựa, thò đầu ra bên ngoài, vốn chỉ định hít thở chút không khí trong
lành, nhưng đập vào mắt là một đạo tàn hồng cuối cùng ở chân trời phía
Tây, hắn nhìn đến mê mẩn, nằm úp sấp nên thành cửa sổ mà ngắm nhìn, quên cả quay về.
Cho đến khi bị phu quân nhà mình nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau kéo về, ôm chặt vào lòng sưởi ấm tay chân, hắn mới hồi thần
trở lại. Nhi tử của hắn lại cẩn thận dúi một túi nước nóng để hắn ôm vào lòng mà sưởi ấm, rồi lại dùng chăn nhung cẩn thận bọc cả người hắn lại, dìu hắn trở lại giường.
Mặt trời xa phía tây đã dần tắt đi những tia sáng cuối cùng của ban ngày, rèm cửa đã được buông xuống, bên trong xe thật ấm áp nhưng cũng thật tối tăm. Cả ba người đều im lặng không
nói gì. Ngụy Vô Tiện gối đầu lên đùi Lam Vong Cơ, tùy ý để bạch y tiên
quân nhẹ nhàng vuốt mớ tóc mai mềm mại trên trán của mình. Ánh hoàng hôn màu vàng nhạt xuyên qua lớp giấy dầu ngoài cửa sổ, len qua làn khói
mỏng của An Thần hương, chiếu sáng đôi mắt vẫn sạch sẽ, thanh thuần như
ngày nào trong bóng tối mờ mịt.
Lam Vong Cơ nhìn ái nhân trong
lòng mà cảm thấy một nỗi đau xót không diễn tả thành lời đang không
ngừng gào thét, cào xé tâm can của y. Y đã biết quá nhiều chuyện cũ năm
xưa từng bị che giấu, biết người trên đầu quả tim của mình, người mà y
dùng cả tính mạng để bảo vệ nâng niu, dưới tình huống y không hay không
biết, bị thế giới này đánh đập đến chồng chất vết thương, chịu biết bao
nhiêu công kích cùng ủy khuất, không có chỗ trút giận, không nơi kêu
oan...
Y thậm chí chỉ muốn nhìn thấy một chút oán giận, thù hận
từ trong đôi mắt kia, chỉ một chút thôi cũng được, nhưng một chút ấy
cũng không có.
____ Dù đã trải qua không ít khổ đau, không biết
bao lần lâm vào bóng tối tuyệt vọng, nhưng đôi mắt ấy chưa từng thay
đổi, vẫn trong veo không chút vẩn đục như ngày nào, nhưng vẫn có chút
sắc thái khác: một phần u sầu, hai phần thanh khiết sáng ngời, bảy phần
điềm đạm ôn nhu.
Nếu y không hỏi, Ngụy Vô Tiện có lẽ sẽ vĩnh viễn không nói. Những chuyện này, sẽ như một lời nói dối thiện ý, làm hắn
tình nguyện giấu diếm cả đời, bình tĩnh, nhẫn nại áp xuống hết thảy mọi
đau khổ, bất công đang gào thét như muốn xé rách tâm trí của hắn. Thế
giới của người trưởng thành, chẳng sợ khung cảnh thái bình an yên kia
chỉ là ngụy tạo, chỉ cần bình tĩnh nở một nụ cười, xé toạc mọi thứ, để
rồi sống mãi với gánh nặng treo đầy máu và nước mắt như thế.
Y là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, đã từng ngây thơ vọng tưởng rằng thế giới ngoài kia sẽ giống như y tưởng tượng, hắc bạch rõ ràng, thiện ác
phân minh. Y trừ gian diệt ác, phát dương quang thiện, y không thẹn với
lòng, cả đời vì bảo vệ chính nghĩa mà không ngừng phấn đấu, nhưng kết
quả thì sao? Chỉ như tro tàn, cỏ cây héo úa, không đáng nhắc tới, thậm
chí còn buồn cười hơn, vĩnh viễn sa đọa làm nô lệ cho thứ ánh sáng giả
tạo kia, vĩnh viễn rơi vào vực sâu không đáy.
Hắn cũng như thế.
Bọn họ như đang ở trên hòn đảo biệt lập. Y tìm được hắn, bị mất đi rồi
lại một lần nữa tìm lại được, sau đó ôm chặt hắn trong vòng tay của
mình, vĩnh viễn không muốn buông tay.
*******************
Xe ngựa đi theo chỉ dẫn của quỷ thủ, đến được Thanh Hà, vốn muốn đi tiếp,
nhưng Hàm Quang Quân thấy thê tử nhà mình vừa mới tỉnh, sợ hắn ngồi xe
ngựa bị xóc nảy khó chịu nên ra lệnh dừng lại, tìm một nơi để nghỉ ngơi. Tư Truy Cảnh Nghi dẫn chúng đệ tử Lam thị vào một quán trọ khang trang
nhất, thu xếp hành lý, an bài phòng nghỉ cho mọi người.
Thấy Ngụy Vô Tiện trên xe ngựa đã hôn hôn trầm trầm sắp ngủ, Lam Ngọc đi trước
nhỏ giọng giao phó cho các đệ tử đi sắp xếp mọi chuyện, rồi xuống xe
nhấc nhẹ rèm ngọc lên, Lam Vong Cơ cẩn thận bọc kín người hắn trong một
chiếc áo choàng lông chồn trắng thật dày, vững vàng ôm ngang người hắn,
cẩn thận xuống xe.
"Trước đừng ngủ." Lam Vong Cơ hạ giọng, nhỏ nhẹ nói ở bên tai hắn, "Sẽ dễ bị nhiễm lạnh, đợi về phòng rồi hẵng ngủ."
Ngụy Vô Tiện bây giờ rất mệt, bị xe ngựa rung lắc đến khó chịu, chỉ ừ nhẹ
một tiếng xem như đáp lại. Dường như cảm nhận được hơi lạnh len vào
người, hắn rùng mình một cái, trong vô thức thu người lại nhỏ hơn, vùi
mặt vào trong ngực y, giữa mái tóc đen nhánh chỉ lộ vành tai trắng như
tuyết ra bên ngoài.
Lam Vong Cơ ôm chặt hắn chặt hơn một chút,
thấy hắn như vậy thật sự rất đáng yêu, thừa dịp trời nhập nhoạng tối,
liền lặng lẽ hôn một cái thật nhẹ lên vành tai của ái nhân trong lòng.
Mặt trời đã hoàn toàn tắt nắng nhưng trời vẫn chưa tối hẳn, bên bờ sông mịt mờ khói bếp nhà ai bốc lên, từng ngọn đèn dầu bên đường đang dần dần
được thắp sáng rực rỡ. Giữa ánh đèn trong làn sương lạnh, Hàm Quang phu
nhân mặc một thân bạch y đoan trang tố tĩnh của Cô Tô Lam thị, chỉ lộ ra một đuôi tóc đen buộc thấp bằng một dải dây đỏ mềm mại, nhu thuận mà rũ xuống phía dưới. Hắn cứ như vậy mà yên tâm cuộn mình trong vòng tay ấm
áp của Hàm Quang Quân, dáng vẻ thân mật, tóc mai liền kề cọ xát, quả
thật là một đôi thần tiên quyến lữ, ân ân ái ái.
Mấy đệ tử Lam
thị đang bận rộn xung quanh sợ đến ngây người, muốn nhìn lại không dám
nhìn, trong trí nhớ của bọn họ, trước nay đều chưa từng thấy Hàm Quang
Quân như vậy bao giờ cả. Hàm Quang Quân trong ấn tượng của họ, đa phần
đều lãnh đạm như trích tiên, thần sắc lúc nào cũng lạnh lùng, cự người
ngàn dặm. Lúc này, y vẫn là một thân bạch y thanh lãnh lạnh lùng, nhưng
đứng trong ánh đèn chiếu ra vài phần nhu ấm, sắc mặt động tác đều ôn nhu đến tích thủy, cả người lại giống như trở lại nhân gian hồng trần.
Các tiểu bối thầm thở dài trong lòng, cứ như vậy mỗi người một tâm tư khác
nhau đi vào quán trọ. Đột nhiên truyền đến một tràng tiếng hồng hộc hồng hộc thở của một con vật nào đó từ đằng xa, ngay sau đó lại vang lên mấy tiếng chó sủa, càng lúc càng gần lại phía này.
Người trong ngực
Hàm Quang Quân run lên một cái, tiếng kinh hô phát ra một nửa liền nghẹn lại họng, cả người không kềm được mà bắt đầu run lên bần bật, hoảng sợ
túm lấy cổ áo của y kéo lại gần mình, vùi mặt vào sâu hơn.
"Sao
vậy Ngụy Anh? " Nhận thấy người trong ngực đang run rẩy kịch liệt, Lam
Vong Cơ lo lắng thấp giọng hỏi, vươn tay thử trấn an hắn, "Sợ sao? "
Lam Ngọc, Lam Tư truy vốn đang dẫn đường ở phía trước, nghe được nửa tiếng
kinh hô của Ngụy Vô Tiện, lập tức trở nên căng thẳng, hai ba bước đã
quay về, xoay người xuất kiếm chắn trước mặt Ngụy Vô Tiện.
Đèn
đường bên ngoài leo lét mờ nhạt, trên đường sương mù càng lúc càng dày,
thình lình một con hắc tông linh khuyển cao bằng một nửa người từ góc
đường xông ra, lao thẳng đến chỗ bọn họ đang đứng.
Ngụy Vô Tiện
sợ tới mức muốn hồn phi phách tán, tiếng kinh hô cũng biến thành từng
tiếng Lam Trạm Lam Trạm dồn dập đứt quãng, hận không thể chui vào trong
bạch y của y mà vùi mình trong đó. Lam Vong Cơ biết hắn đang hoảng sợ,
vội ôm người càng chặt hơn, vuốt ve an ủi, không dám tự tiện cử động, sợ không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương của hắn.
Một
tiểu công tử mặc giáo phục kim tinh tuyết lãng, xuyên qua làn sương mù,
vội vàng đuổi theo, chặn con linh khuyển đang sủa loạn trên mặt đất lại, liên thanh xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi! Cữu cữu đã dặn, phu nhân của Hàm Quang Quân sợ chó, có phải Tiên Tử làm người sợ rồi không?"
Lam
Ngọc, Lam Tư Truy vốn định rút kiếm chém vị khách không mời sắp nhào tới kia, khi nhìn rõ người trước mặt là ai thì có chút sững sờ, quay qua
nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!