Hương phi tại nhụy, hương phi tại ngạc, cốt trung hương triệt.
(Trích "Diêm giác nhi – Bạc xã quan mai" – Tiều Bổ Chi thời Tống.
Dịch nghĩa: Hương thơm tỏa ra không phải từ nhụy hoa cũng không phải từ đài
hoa, mà là từ trong xương cốt tỏa ta, thanh hương thấu triệt. Câu thơ
miêu tả hương thơm tuyệt diệu của hoa mai, làm nổi bật đặc trưng, sức
hấp dẫn lạ thường của hoa mai chính là hương thơm thấm vào tận xương
tủy.)
Ánh nến trên bàn chập chờn sáng tối, theo gió lạnh bên
ngoài tràn vào mà run run một chút. Sau một khắc thất thần, Ngụy Vô Tiện tóc cũng không cột, chỉ khoác lên một bộ hắc y đơn bạc, muốn từ trên
giường ngồi dậy. Thấy hắn cả người choáng váng nghiêng ngả, phải chống
tay vào cột giường để không bị ngã, Lam Ngọc liền vội vàng lại gần ôm
lấy hắn, cùng Tư Truy đỡ người gầy yếu kia nằm lại xuống giường.
"Vẫn còn đang sốt " Lúc Tư Truy đỡ lấy tay Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy không
ổn, vươn tay thăm dò trán cho hắn lại càng thở dài thêm. Dưới làn da
trắng nõn kia, nhiệt độ vẫn như cũ, nóng đến phỏng tay, từng đợt tín
hương hương hoa mai không khống chế được nữa, từng đợt từng đợt lan tỏa
ra ngoài. Tư Truy xưa giờ làm việc chu đáo tỉ mỉ, bình tĩnh suy nghĩ
thiệt hơn một chút rồi quyết đoán cự tuyệt, nhẹ nhàng đem chăn kéo cao
lên, đắp kín cả người Ngụy Vô Tiện trở lại như cũ: "Không được, người
không thể đi, Hàm Quang Quân đã dặn chúng ta phải chăm sóc người cho
thật tốt. "
Ngụy Vô Tiện mang muộn khuôn mặt khiến người khác lo
lắng nhìn về phía bọn họ. Lam Ngọc vốn định khuyên nhủ, nhưng lời còn
chưa nói ra, thì nhìn thấy hàng lông mi đen dày của a nương nhà mình yên tĩnh mà rũ xuống, gương mặt tuấn lãng kinh diễm kia tắm dưới ánh nến ấm áp, nhưng dù ấm áp đến đâu cũng không xóa nhòa được vẻ tiều tụy, tái
nhợt của hắn.
Mười ba năm âm dương cách biệt, cậu dần dần trưởng
thành, cũng hiểu được những khúc mắc, ân oán, thị phi của những chuyện
đã xảy ra năm đó, phần lớn xuất phát từ bất đắc dĩ. Cậu năm nay đã mười
sáu tuổi, Tư Truy sư huynh lớn hơn cậu ba tuổi, năm nay mười chín tuổi,
mà khi Ngụy Vô Tiện bệnh nặng qua đời, cũng chỉ vừa tròn hai mươi hai
tuổi.
Ngày đó là sinh nhật ba tuổi của cậu, trơ mắt nhìn mẫu thân khí tuyệt, cánh cửa cậu ngày ngày tâm tâm niệm niệm kia đã vĩnh viễn
khép lại, người mở cửa cho cậu đã rời khỏi thế gian này, ra đi trong
tuyết lạnh. Cậu hối, cậu hận, cậu oán, tâm như tro tàn, đau thấu tâm
can, hận đến chết đi sống lại, nhưng dù làm thế nào đi nữa cũng không
thể đổi được a nương của cậu quay về.
Ngụy Vô Tiện lúc này chẳng
qua chỉ lớn hơn cậu mấy tuổi, nhìn qua giống hệt như là bạn bè đồng
trang lứa với cậu, nhưng tấm lưng mỏng manh gầy yếu ấy lại đeo biết bao
gánh nặng chồng chất từ kiếp trước sang kiếp này, không biết đến khi nào mới gỡ bỏ được. Đôi đồng tử đen nhánh như mực ánh lên ánh kim từ ngọn
nến trong phòng, chảy xuôi một vẻ mềm mại mà lại lạnh băng nhuốm màu mỏi mệt, đan xen một hồi ảo giác dịu dàng mơ màng trong đêm tuyết rơi, làm
cho cậu nhìn không hiểu, cũng thấy không rõ.
Như mai tựa hạc, như tuyết tựa sứ. Phong hoa kinh tuyệt, xinh đẹp mong manh, nhưng lại kiên cố không gì có thể phá hủy.
"Tình Hạc Quân!" Lúc cậu còn đang do dự thì một đệ tử Lam thị không thèm gõ
cửa mà đã trực tiếp đẩy cửa đi vào, thấy bọn họ đều ở đây liền lớn tiếng hô: "Tư Truy sư huynh! Ngọc sư huynh! Không ổn rồi! Quán trọ đang cháy! "
Mọi người trong phòng đều thấy rõ, phía sau cánh cửa vừa mở
kia là khói đen bốc lên cuồn cuộn tràn ra khắp hành lang ngoài phòng,
trong quán trọ là một mảnh hỗn độn, tràn ngập những tiếng kêu la kinh
hoảng thất thố. Lam Tư truy ngưng thần, dùng kiếm khí phá cửa sổ, đang
muốn gọi Lam Ngọc dẫn người ngự kiếm bay xuống thì đã thấy thanh niên
mặc huyền y phía sau nhìn về phía ngọn lửa đỏ rực bên ngoài, thần sắc
đanh lại, hơi nhíu mày, chống tay vào cột giường đứng lên, một thân hắc y đi vào trong biển lửa.
Sóng nhiệt từng đợt từng đợt ập đến, xà
nhà đổ sập, chặn lại đường đi. Bọn họ hai mắt mở to đến muốn nứt ra,
nhìn bóng lưng đơn bạc ấy dần dần bị tầng tầng hỏa diễm cắn nuốt.
Giống... giống hệt như trong ký ức...
Hàng lông mi đen dày của người nọ bị thấm ướt bởi từng đợt mồ hôi lạnh,
không còn là vẻ ôn nhu thấm đẫm mệt mỏi nặng nề nữa, bên dưới hàng mi
kia giờ đây là một đôi mắt hoa đào đen nhánh, sắc bén, lạnh băng. Hồng
thẫm yêu dị đầy vẻ nguy hiểm chợt lóe qua trong đôi mắt, giống như một
lưỡi dao sắc bén hung lệ thoát khỏi vỏ bọc, hiển lộ mũi nhọn chĩa về
phía kẻ thù.
Hắc y thanh niên vươn tay lên cao, lộ ra cổ tay gầy
yếu cực nhỏ kia, lưu loát thi triển ấn quyết, tay áo rộng màu đen tuyền
tung bay nhuộm ánh đỏ của ngọn lửa hung bạo. Dưới quang ảnh là làn da
gần như trong suốt, không có nửa điểm huyết sắc, mạch máu xanh tím uốn
lượn thấy vô cùng rõ ràng.
Đầu ngón tay tái nhợt chạm vào ngọn
lửa, trong nháy mắt, toàn bộ lửa đỏ rực bao trùm lấy quán trọ lập tức
biến thành một màu xanh lục đầy quỷ dị.
Nếu như vừa rồi mọi người trong quán trọ hoảng loạn kêu to là do sợ ngọn lửa nóng thiêu đốt, đe
dọa tới tính mạng của họ thì bây giờ, dù nhiệt độ của ngọn lửa đã hạ
xuống, không đốt phỏng người nữa nhưng hầu như ai nấy cũng vẫn la hét,
đó là bởi vì quá mức ngạc nhiên, kinh hách trước cảnh tượng kỳ dị, chưa
từng thấy ngay trước mắt mình.
Thanh lục hỏa diễm nhàn nhạt bay cao, âm tà hàn khí tràn ngập bốn phía, rõ ràng đây chính là âm tào địa phủ, quỷ hỏa tu la!
Mà thanh niên đứng giữa biển lửa màu xanh quỷ dị kia, một thân huyền y ẩn
ẩn hiện hiện, tay áo rộng phần phật theo gió, cả người căng thẳng, từng
giọt mồ hôi từ hai gò má bạch ngọc thi nhau rơi xuống, cố hết sức để
chịu đựng cơn đau đang lan ra khắp cơ thể này.
Bóng lưng giống như một con huyền hạc cô lập, từ trong xương cốt vấn vít hương mai hàn ý, tuấn mỹ mà xa cách.
"Ồn quá!" Ngụy Vô Tiện đã mệt mỏi đến cực hạn, hai gò má ánh lên ánh lửa
bập bùng, một nửa gương mặt ẩn trong bóng đêm, ấn ấn xoa xoa huyệt thái
dương đau nhức của mình, giọng nói lạnh lẽo, gằn từng chữ, ra lệnh:
"Từng người một nói."
Tuyết nguyệt đối tương nghi, mai tuyết đô thanh tuyệt.
(Trích "Bặc toán tử - Tuyết nguyệt đối tương nghi" – Trương Hiểu Tường thời Tống
Dịch nghĩa: Trăng trong tuyết là thích hợp nhất, mai trong tuyết là thanh
khiết nhất. Người ta nói, tuyết trắng, trăng sáng, u mai (từ gốc là幽梅,
cũng không hiểu là nghĩa gì nữa), nếu cả ba cùng xuất hiện thì sẽ tạo
nên một quang cảnh thanh diễm tuyệt trần, nhưng cả ba điều ấy đều khó có thể đồng thời xuất hiện.)
"Hành Lộ lĩnh? Cật Nhân Bảo? Tình Hạc Quân nói là Kim Lăng bị nhốt ở đó? Hàm Quang Quân cũng ở đó luôn sao? "
Càng đi sâu vào khu rừng trong lãnh thổ Thanh Hà, sương trắng bốn phía càng
dày đặc. Ánh mặt trời yếu ớt, Cô Tô linh huyền cầm xuyên qua màn sương
ẩm ướt lạnh lẽo, vang lên một tiếng, kinh động đến đàn quạ ở xung quanh, khiến chúng sợ hãi bay tứ tán khắp nơi. Lam Cảnh Nghi một bên kiểm tra
dây đàn, một bên đột ngột đặt câu hỏi, đáp lại hắn chỉ có tiếng bước
chân xào xạc trong rừng thưa rụng lá mùa đông.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!