Nụ hôn bất ngờ làm cô sững người, trợn tròn mắt không thể tin được. Tịch Hạo Trạch chú ý đến phản ứng của cô, khóe miệng cong lên, cắn môi dưới trừng phạt, nỉ non nói: “Lúc mở miệng mắng người hung hồn lắm mà.” Ỷ thế hiếp người, ức hiếp lương dân, bắt nạt dân nữ… Đây là lần đầu tiên có người dùng những từ này để hình dung anh.
Nếu anh thật như vậy thì cô còn có thể được lựa chọn ư, anh nhất định sẽ có phương pháp để cô chấp nhận, chẳng qua là anh không muốn mà thôi.
Sơ Vũ chỉ cảm thấy miệng đau, khó thở, nghẹn ngào tủi thân, khóe mắt dần thấm ướt, nước mắt tựa như vòi nước ào ào chảy, hai tay đánh lên ngực Tịch Hạo Trạch. Nhưng đối với một người được huấn luyện trường kỳ như anh mà nói, cái này chỉ giống như gãi ngứa.
Tịch Hạo Trạch cảm thấy hai má lạnh lẽo, chậm rãi buông cô ra, có chút bất đắc dĩ: “Thổ phỉ? Cường đạo? Sau này còn dám nói không?”
Cô đưa tay lên chà môi, giọng khàn khàn mắng: “Anh là đồ không biết xấu hổ.”
Tịch Hạo Trạch lạnh lùng: “Hàn Sơ Vũ, cô tin hay không, bây giờ tôi sẽ trừng trị cô.”
“Hắt xì …” cô không nể mặt hắt xì một cái to, Tịch Hạo Trạch vừa bực mình lại vừa buồn cười: “Đừng để tôi lặp lại, lên xe.”
Sơ Vũ khẽ cắn môi, nhỏ giọng đáng thương nói: “Tịch đại nhân, tôi cầu xin anh , tôi xuất thân trong một gia đình nghèo, không vào nổi đại viện nhà cao cửa rộng. Tối nay ngài đã giúp tôi, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài .”
Anh cười thành tiếng “Tịch đại nhân” từ này rất mới mẻ, anh có nên ép cô nữa không, hay là đưa tay chào. Anh nheo mắt lại đánh giá cô, cô gái kia dám đùa giỡn với anh, lấy lùi để tiến. Khóe miệng anh nhếch lên, kế ư, ai mà không biết dùng.
“Hàn Sơ Vũ, nếu cô muốn giằng co ở đây tôi cũng chẳng sao cả.” Anh bình thản ngẩng đầu nhìn trăng sao sáng, buồn bã nói: “Đêm dài yên tĩnh ngắm trăng, nếu bị trúng gió, cũng đáng nhỉ.”
Sơ Vũ ngẩn ra, khẽ cắn môi, im lặng một lúc sau đó xoay người lên xe.
Tịch Hạo Trạch nhìn bộ dáng ủ rũ của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên, dường như một cảm giác quen thuộc dần dần đi vào tim.
Hai người lẳng lặng ngồi trên xe, không ai nói gì, cô cúi đầu chờ đợi anh chuẩn bị làm khó dễ.
Lâu sau, Tịch Hạo Trạch thản nhiên hỏi: “Lúc nãy ở nhà hàng tôi đã giúp cô , cô đối xử với ân nhân của cô như vậy sao?”
Sơ Vũ cảm thấy thật sự buồn cười, anh giống như thổ phỉ cưỡng hôn người ta rồi còn không biết xấu hổ. Anh cũng chẳng khác gì bọn người đó cả, cá mè một lứa cả mà thôi. Vuốt lại mái tóc bay rối tung, cô thản nhiên nói: “Mao Chủ Tịch đã nói “Toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân”, mà anh là quân nhân, phục vụ nhân dân là mục tiêu và nhiệm vụ của anh.”
Lời nói này làm anh nghẹn họng , thì ra đây là việc anh nên làm. Anh nheo mắt nhìn kỹ cô, thấy những giọt nước mắt long lanh, im lặng đưa khăn tay cho cô, ánh mắt cũng dịu đi nhiều.
Sơ Vũ cũng không khách khí đưa tay nhận lấy, lau khô nước mắt.
“Hàn Sơ Vũ, tôi nói là cô ngốc thật hay đang giả ngu hả?”
Nói xong câu này, anh khởi động xe.
Lúc đến đầu hẻm nhà Sơ Vũ, xe dừng lại. Cô đang ngồi nghiêm chỉnh cân nhắc xem nên giải quyết việc này như thế nào thì chợt nghe Tịch Hạo Trạch lạnh giọng nói : “Trở về hãy cẩn thận suy nghĩ.”
Sơ Vũ sửng sốt, muốn cười nhưng lại cười không nổi, tay từ từ nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay, mở miệng nói: “Không cần nghĩ nữa, tôi bây giờ có câu trả lời thuyết phục anh. Tôi không muốn làm bạn gái của anh.” Cô dừng một chút, cố kìm nỗi niềm chất chứa trong lòng : “Anh không hợp với tôi.”
Bầu không khí trong xe đột nhiên ngưng trệ.
“Cho tôi một lý do.”
Ngón tay Sơ Vũ khẽ run lên, cắn môi, nở nụ cười vừa cô đơn vừa chua chát: “Lý do ư… Rất đơn giản, bởi vì ba mẹ tôi sẽ không đồng ý cho tôi quen quân nhân” giọng nói cô ngày càng nhỏ, dường như ngay cả chính cô cũng không nghe thấy .
Tịch Hạo Trạch mím môi, cười như không cười, mắt sáng rực nhìn cô, dường như muốn nhìn thấy gì đó trên khuôn mặt kia. Sơ Vũ gục đầu xuống, tránh đi ánh mắt sắc bén của anh.
Yên lặng trong chốc lát, cửa xe đột nhiên mở ra, Sơ Vũ ngẩn ra, nhanh chóng mở cửa xuống xe. Cô nghiêng đầu thản nhiên nhìn thoáng qua anh, trong mắt có chút không đành lòng lóe lên rồi biến mất.
Bóng tối bao trùm không nhìn thấy cuối con hẻm, mỗi bước đi đều dội lên tiếng vang vọng lại. Khi Sơ Vũ về nhà, chỉ một màu đen. Cô nhẹ nhàng về phòng, gió lạnh làm cô bất giác khẽ run.
Cô ngồi ở dưới chân giường, đến khi hai chân run lên, tựa như có vạn con kiến cắn xuống, cô mới đứng lên. Xoay người bật đèn bàn, ánh sáng ảm đạm bao phủ căn phòng chật chội, cô chậm rãi kéo ngăn tủ cũ nát, lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen, mở ra là một quả cầu pha lê xinh đẹp bên trong.
Cô cẩn thận lấy ra, nhìn chăm chăm, nước mắt từ từ rơi xuống. Tịch Hạo Trạch, thì ra anh không nhớ tôi. Cũng tốt, như vậy cũng tốt.
Lại một đêm gặp ác mộng. Thời gian như quay lại, cô mơ thấy , năm ấy, mẹ cô mặc bộ váy trắng xinh đẹp thướt tha.
Sau đó bà lại lên một chiếc ô tô, cô khóc hu hu gọi “Mẹ, mẹ”, nhưng chiếc xe càng ngày càng đi xa, cuối cùng biến mất trước mắt cô.
Cô lại mơ thấy , cô không cẩn thận làm rơi kẹp tóc của mẹ xuống sông, anh đưa cho cô một quả cầu pha lê, không kiên nhẫn an ủi cô “Đừng khóc .”
Cổ họng như bị thiêu đốt, cô muốn kêu, nhưng dù thế nào cũng không hét lên được, cổ họng không thể phát ra một tiếng nào.
Ngày hôm sau, chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, ngực đau nhói. Tối hôm qua chưa ăn gì, cả một đêm đói bụng dạ dày quặn đau.
Đến phòng bếp thấy chỉ có nồi chảo chưa rửa, ngay cả thức ăn thừa cũng không còn. Trong chớp mắt cô cảm thấy sống mũi cay cay. Nhìn ra ngoài cửa sổ cũ nát, cô cắn chặt môi, nuốt xuống toàn vị đắng chát.
Lúc ra khỏi nhà, may mà ngay ngã tư có một quầy bán hàng.
Cả đời bà Lưu đã sống trên con phố này, con cái đều đã chuyển đến nơi khác, bà và người bạn già, hai người cô đơn sống một cuộc sống bình thường, mở một cửa hàng bán đồ ăn sáng, cũng tiện cho mọi người.
“Tiểu Vũ à, đây này.” Bà Lưu đưa sữa đậu nành và hai cái xíu mại cho cô, lại đưa cho cô thêm một cái trứng gà.”Ăn nhanh cho nóng, nhìn con gầy có xíu kìa , sau này nhớ ăn sáng sớm chút, mấy đứa nhỏ này thật không biết yêu quý thân thể gì cả.” Bà lão cằn nhằn nói, Sơ Vũ lại cảm thấy rất thân thiết, thè lưỡi, đem tiền thả vào hộp.
Bà Lưu bĩu môi: “Con bé này, lúc nào cũng như vậy.”
Hút một ngụm sữa đậu nành, lòng đã ấm áp hơn.
Buổi trưa khi Tôn Hiểu Nhiên đến tìm cô, vẻ mặt cô ấy có chút u sầu. Hai người ngồi trong một tiệm thức ăn nhanh, lúc này đang là giờ cơm, trong quán rất ồn ào.
Sơ Vũ ăn cơm thịt bò, Tôn Hiểu Nhiên ủ rũ ngồi đối diện nhìn cô, trong lòng băn khoăn . Sáng nay thức dậy, nhìn thấy vẻ mặt anh mình, cô đã biết xảy ra chuyện.
“Sơ Vũ, chuyện tối hôm qua…”
Sơ Vũ im lặng, gắp miếng thịt bò chậm rãi ăn .
“Sơ Vũ ” Đôi mắt Tôn Hiểu Nhiên dần dần đỏ lên: “Tớ cũng không biết Triệu Vũ Vi sẽ làm như vậy… Cậu đừng giận.” Cô lắc lắc tay Sơ Vũ, muốn Sơ Vũ nói chuyện, Sơ Vũ đã giúp cô, cô biết Sơ Vũ sẽ tha thứ cho cô.
Sơ Vũ đặt đũa xuống: “Hiểu Nhiên, tớ không giận .” Cô nhìn vào mắt Hiểu Nhiên rồi thở dài: “Chỉ là tớ có chút thất vọng thôi.”
“Sơ Vũ, ngày hôm qua tớ hình như cảm giác được có một người đàn ông…” Tôn Hiểu Nhiên tinh tế quan sát vẻ mặt cô, do dự hỏi: “Anh ta là ai vậy?”
“Chú của một cô bé học trò tớ.”
Tôn Hiểu Nhiên cảm thấy hứng thú, nếu có thể giúp được cô và Sơ Vũ thoát khỏi an toàn thì có lẽ thân phận người này nhất định không đơn giản: “Sơ Vũ, thế anh ta làm gì?”
Chiếc đũa trong tay rơi xuống, cô hơi nghiêng nửa mặt, ánh mắt ảm đạm, mày cau lại: “Tớ không rõ.”
“Aiz.” Tôn Hiểu Nhiên thản nhiên lên tiếng:”Vũ đoàn của cậu còn tuyển dụng giáo viên không?”
Sơ Vũ đột nhiên nghẹn ho, tối hôm qua cô đã ho một đêm, bây giờ ngực vẫn rất đau. Hôm nay thức dậy có chút bị cảm. Tôn Hiểu Nhiên đưa cho cô cốc nước, cô uống mấy ngụm rồi chậm rãi nói: “Gần đến năm mới , vũ đoàn cũng nghỉ vài ngày, bây giờ không có tuyển giáo viên mới .”
Chẳng qua Sơ Vũ không nghĩ rằng lần này cô bị cảm nặng đến vậy. Tưởng rằng buổi tối uống thuốc rồi sẽ khỏi, không ngờ ngày hôm sau, lúc cô đi làm, cả người đau nhức chân tay cũng rã rời, phải xin phép nghỉ. Chuyện này làm đoàn trưởng phải tìm giáo viên thay thế, cô đã giới thiệu Tôn Hiểu Nhiên dạy thay mấy tiết.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!