(*Thái Bình Thiên Quốc: một nhà nước trong lịch sử Trung Quốc được hình thành từ cuộc nổi dậy của nông dân do Hồng Tú Toàn (洪秀全) cầm đầu vào giữa thế kỷ 19- theo Wikipedia.)
Mà bạn của nhỏ chẳng nhát gan như vậy, lập tức lớn mật nhìn sang, vừa nhìn đã không thể rời mắt, cả mặt đều mê mẩn, không ý thức được giọng mình hơi to: “Trời ạ, thầy Tần mà cười rộ lên thực sự rất đẹp trai!”
Tần Ý làm giáo viên được bốn năm, vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống như thế, có chút không biết nên khóc hay nên cười. Anh nghe vậy, ngẩng đầu, phát hiện cả lớp đều dừng động tác, nhìn anh chằm chằm.
Anh thu hồi nét cười, khuôn mặt lại khôi phục vẻ nghiêm túc, có nề nếp mà nhắc nhở: “Ngày mai lên lớp phải viết chính tả tên các triều đại cùng thời gian từ khi kiến quốc đến lúc diệt vong, đừng quên.”
Nhất thời, không ai còn chú ý đến nét cười như phù dung chớm nở kia, khắp nơi trong phòng học đều là tiếng kêu rên than thở.
Kỳ thực, Tần Ý là giáo viên mới, tuổi nghề bốn năm dạy học không tính là gì. Đối với giáo viên mới vừa bước ra khỏi cửa trường đại học không bao lâu, khó tránh khỏi chuyện bị học sinh trong lớp trêu ghẹo, không ứng phó kịp, lớp liền trở nên nhốn nháo ồn ào. Muốn thành giáo viên kỳ cựu không phải chuyện một sớm một chiều, bọn họ cũng không ngừng có thêm kinh nghiệm trong quá trình dạy bảo học sinh. Thể nhưng, Tần Ý tựa hồ trời sinh đã mang theo hai mươi năm kinh nghiệm dạy học, trong lúc giảng dạy rất có trách nhiệm, chưa bao giờ xảy ra sai xót nào, cả người đều bừng lên ánh hào quang của đảng, từ trong xương cốt lộ rõ khí chất của một cán bộ kỳ cựu. Cả học sinh cũng cảm thấy thế, chỉ cần là giờ của thầy Tần, bọn nhỏ chưa bao giờ dám châu đầu ghé tai nói chuyện riêng.
Nếu không phải gương mặt trẻ tuổi đẹp trai kia tiết lộ tuổi tác, sợ là không ai dám tin người đàn ông đang đứng trên bục giảng này năm nay mới hai mươi tám tuổi.
Tần Ý thu thập xong sách giáo khoa, trở lại văn phòng tiếp tục làm việc, kết hợp với những lỗi sai của học sinh trong bài tập mới thu, anh tìm đọc tư liệu rồi chuẩn bị một giáo trình khác. Các giáo viên khác trong phòng lục tục trở về, chờ đến khi anh viết xong một chữ cuối cùng, toàn bộ văn phòng cũng chỉ dư lại một mình anh.
Vào lúc anh chuẩn bị đứng dậy, điện thoại di động trên bàn rung hai lần, kèm theo âm thanh nước chảy lững lờ chậm rãi.
Đây là tiếng chuông mặc định của điện thoại, Tần Ý không đổi qua, mà anh cũng không dùng nhiều công năng của điện thoại cảm ứng hiện nay.
“Chị dâu.” Tần Ý vừa đóng cửa văn phòng vừa nói, “… Hiện tại em đang chuẩn bị về nhà, chị đừng nói như vậy, không có phiền. Đồng Đồng rất hiểu chuyện, học tập cũng rất nghiêm túc.”
Tần Ý yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp hai tiếng.
Lời nói như vậy, một năm qua anh nghe không biết bao nhiêu lần, vô luận anh đã nói qua bọn họ không cần như vậy, là người một nhà, nhẽ ra nên giúp đỡ nhau.
Mặc dù trước đây bọn họ đã từng khắt khe với anh như thế.
E rằng mọi người đều như vậy, vì đạt được mục đích mà tận lực thân thiết với người khác, tóm lại đều mang mặt nạ giả vờ giả vịt, lá mặt lá trái. Nếu chị dâu thích thông qua giả vờ khách sáo để che dấu chột dạ, Tần Ý cũng không đâm thủng, để tuỳ ý đi.
Chờ cô ta khách sáo xong, Tần Ý mới báo lại tình hình gần đây nhất của cháu gái: “Lần kiểm tra này, Đồng Đồng xếp thứ bảy trong lớp, tiến bộ rất nhiều so với kỳ trước. Sang năm lớp 12, chỉ cần ôn tập cho tốt, thi đại học cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Nghe được những lời này, Vương Tuệ Uyên như mở cờ trong bụng, giọng nói như cao thêm mấy phần: “Thật vậy sao?! Ai nha, tốt quá rồi, chị nói này, có cậu là thầy giáo dẫn dắt Đồng Đồng, cháu nó nhất định có thể thuận lợi thi lên đại học.” Cô biết rõ thành tích lúc trước của Tần Tiểu Đồng, đừng nói là xếp thứ bảy, đứng thứ bảy từ dưới đếm lên còn có chút không thật nữa là, ở cùng với Tần Ý ngắn ngủi chưa tới một năm, thành tích có thể tăng nhanh đến như vậy.
Tần Tiểu Đồng là cháu gái của Tần Ý, nửa năm trước được chị dâu ngàn dặm xa xôi đưa từ quê lên gửi nuôi. Thành thật mà nói, ban đầu, ta cũng không chắc Tần Ý sẽ đồng ý, dù sao năm đó gây ra chuyện lớn như vậy, cô ta cùng chồng sau đó độc chiếm toàn bộ di sản của ông Tần, vì có thể có được thêm hai mẫu đất mà bỏ đá xuống giếng, đầu óc Tần Ý trừ phi là bị cán xe mới đồng ý việc này. Lúc bọn họ chuẩn bị dày mặt đeo bám, Tần Ý không nói hai lời đã đồng ý, bọn họ liền nhanh chóng đưa Đồng Đồng tới, nhờ anh sắp xếp thủ tục chuyển trường.
Lúc đó cô ta cũng cảm thấy kỳ quái, hoài nghi không biết vị em chồng này có phải có âm mưu đen tối gì đó, bày kế hoạch trả thù hay không.
Qua một thời gian, phát hiện Tần Ý thực không tính toán gì, ban đầu bọn họ còn có thể mỗi tháng gửi mấy trăm đồng lên để anh giúp Đồng Đồng ăn mặc, sau ba tháng, một đồng cũng không gửi lên. Vương Tuệ Uyên nghĩ, nếu Tần Ý đã không để bụng chuyện bọn họ làm, vậy bọn họ cũng không cần ăn năn áy náy gì.
Nghĩ tới đây lại thấy rất tốt, cảm thấy bản thân là cây ngay không sợ chết đứng. Tuy rằng ngoài miệng khách sáo, nhưng trong lòng lại nghĩ không có gì không đúng, không phải chỉ là giúp cháu gái bổ túc bài tập thôi sao, Đồng Đồng chỉ là một cô bé, gởi nuôi nhà người ta cũng không ăn uống nhiều nhặn gì, có tốn bao nhiêu tiền đâu.
Bốn chữ “Được voi đòi tiên”, dùng trên người bọn họ thì không sai một ly nào.
Cô ta nói hồi lâu, Tần Ý ở đầu dây bên kia một chút tiếng động đều không có. Trong lòng cô ta có chút hồi hộp, chỉ sợ chọc anh không cao hứng, lại giận chó dánh mèo, ảnh hưởng đến Đồng Đồng.
Qua một hồi, Tần Ý mới nói: “Không có chuyện gì, em hiểu.”
“Ai, chị thật sự không phải cố ý…”
“Chị dâu, em ra đến nơi để xe rồi, Đồng Đồng đang ở nhà chờ, không có chuyện gì thì em cúp trước, ngày khác gọi lại.”
Sau khi nói xong, anh cũng không chủ động cúp điện thoại mà chờ Vương Tuệ Uyên ngắt máy trước, Tần Ý kiên nhẫn chờ, nghe Vương Tuệ Uyên lải nhải một hồi, mãi đến khi trong tai vang lên tiếng máy bận, lúc này mới có thể thở dốc.
Tần Ý căn bản luôn ngoan ngoãn, tam quan chính trực, trưởng thành cũng tốt, từ nhỏ đến lớn không khiến người nhà lo nghĩ nhiều, vẫn luôn thuộc loạn “Con nhà người ta” trong truyền thuyết. Nếu như đem người cùng ngọc thô chưa mài dũa ra so sánh, Tần Ý tuyệt đối là một khối ngọc hoàn mĩ.
Tuy nhiên, anh lại có một vết bẩn trí mạng.
Anh là gay.
Anh giữ bí mật này đến năm mười tám tuổi, nhận được giấy trúng tuyển của đại học A xong mới thẳng thắn nói với người nhà.
Mười năm trước, ở một gia đình nông thôn, độ chấp nhận đối với đồng tính luyến ái cao đến đâu?
Trong ký ức của Tần Ý, ấn tượng với chuyện này chỉ còn là những lời đánh chửi, khóc than, náo loạn, quỳ trước cửa nhà, quỳ cho đến khi hai chân tê dại không còn chút cảm giác, cùng với anh trai và chị dâu ích kỷ, đứng bên quạt gió thổi lửa.
Mỗi cuối năm anh cũng sẽ về nhà, chẳng qua chỉ bí mật. Đứng ở nơi xa, cách hai con đường len lén nhìn về phía nhà. Qua ánh đèn ấm áp le lói bên cửa sổ, lo lắng không biết thân thể ông còn tốt hay không, sau đó, đợi nửa đêm, thừa dịp bọn họ đang ngủ, mang quà cáp đến đặt ở cửa, rồi lại thắt chặt quần áo, quay trở về thành phố A.
Mặc dù anh là đồng tính, nhưng cũng không có tìm qua đàn ông, lịch sử tình yêu đến nay vẫn trống không. Anh chỉ là không thể như người bình thường, tìm một cô gái kết hôn rồi sinh con, nhưng anh có đủ tự chủ để khắc chế không cho bản thân tiếp tục phạm sai lầm, lại một lần khiến người trong nhà đau khổ thất vọng.
Trên đường lái xe về nhà, Tần Ý đã điều chỉnh lại tâm tình cho tốt, tiện đường còn ghé vào tiệu bánh mua cho Đồng Đồng một phần tiramisu. Chờ anh mang theo điểm tâm ngọt, bình tĩnh mở cửa phòng, đã thấy Đồng Đồng hoảng loạn đóng một cuốn sách, nhét xuống dưới tư liệu tham khảo, nỗ lực che đậy.