Mao Cát Tường không có ý buông tha, nói thêm vào: “Là cái loại không ăn thuốc kích dục không cứng nổi ấy.”
Đại não Tần Ý như đang cấp tốc vận hành nghĩ đối sách nhất thời đình công, giống như tiếng đàn đang đến đoạn cao trào đột nhiên bị gián đoạt, ‘bặc’ một tiếng, dây đàn bị đứt.
Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, thành phố sau một ngày bận rộn dần đi vào yên tĩnh, mọi người có thể nghỉ ngơi, tiếng hít thở cũng có thể nhẹ nhàng hơn. Ngoài cửa sổ có tiếng mèo kêu nho nhỏ, âm thanh xào xạc của gió khẽ lướt qua từng phiến lá, một mảnh an lành.
Thế như, ở tầng năm tiểu khu Lâm An, xuyên qua cửa ra vào đã đổ xuống, lại là một đám bảo tiêu hung hăng, Mao Cát Tường đang run cầm cập, và Đường đại tổng tài càng ngày càng giận.
Đường Ngự Thiên giận quá mà cười.
Hắn lướt qua bọn họ, ngồi xuống trên ghế sa lông, bộ dáng tuỳ ý, đưa tay khoác lên lưng ghế, nòng súng không biết vô tình hay cố ý, hướng về phía họ lắc lư. Như một con báo sẵn sàng bắt lấy con mồi bất cứ lúc nào, tao nhã mà thong dong. Nói ra một câu không thăng không trầm, nhưng lại khiến lòng người rét lạnh: “Mao Cát Tường, chết đến nơi rồi, có di ngôn gì, cứ nói lớn tiếng một chút, để bọn tao đều được nghe đi.”
Mẹ nó, sao có thể nói cho anh được!
Mao Cát Tường nhắm mắt lại: “Nếu anh không tin tôi, vậy tôi không còn lời nào để nói.”
Thừa dịp có lỗ hổng này, Tần Ý ngẫm nghĩ lại mọi thứ từ đầu đến cuối một lần, dựa vào phương pháp phân tích, thăm dò, muốn giải trừ hiềm nghi cho Mao Cát Tường: “Đường tiên sinh, anh cảm thấy động cơ Mao Cát Tường sát hại Hạ Thanh Thu là gì? Nếu như đúng là anh ta, sau đó, vì sao lại muốn lưu lại những chứng cớ rõ ràng đến như vậy? Anh ta hoàn toàn có thể tìm thế thân, đem nước bẩn giội ra xa.”
Đường Ngự Thiên có chút buông lỏng, nhưng lại lập tức nắm chặt súng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhìn đặc biệt khủng bố. Hắn ép âm thanh tới trầm thấp, giễu cợt nói: “Ý của cậu, Hạ Thanh Thu không phải do Mao Cát Tường bắt đi?”
Cái gì cũng có thể phủ nhận, chỉ có điểm đó là không thể, nhân chứng vật chứng ghi âm video đều đủ cả.
Như vậy, phải làm thế nào để thừa nhận việc Mao Cát Tường bắt Hạ Thanh Thu, nhưng vẫn có thể xoay chuyển thế cuộc?
…Trong đầu Tần Ý dần hình thành mô hình.
Anh âm thầm nắm chặt tay, hướng Đường Ngự Thiên giải thích: “Người đúng là do anh ta bắt, nhưng anh ta bắt Hạ tiểu thư, ý đồ không phải như các người nghĩ.”
Mao Cát Tường hoàn toàn không biết Tần Ý định nói cái gì.
Nhưng chuyện này cũng không trở ngại khác phối hợp đồng minh, Tấn Ý mới nói được một nửa, hắn liền cực kỳ phối hợp, dùng một loại ánh mắt thê thảm liếc Đường Ngự Thiên một cái. Vẻ mặt đó phảng phất như Đậu Nga tái thế, lông mày nhíu chặt, muốn khóc mà nước mắt không dám ra, đôi môi co giật không thôi. Ngay sau đó, trong miệng tràn ra một tiếng tủi thân: “Anh.”
Đường Ngự Thiên: “…”
Tần Ý: “…Mao tiên sinh, anh đừng quá buồn, tôi tin tưởng công đạo tự tại lòng người.”
Mao Cát Tường thút thít nói: “Người ta biết, nhưng lòng người ta vẫn là đau quá đau! Cậu biết cảm giác này sao, thực sự buồn, buồn đến xanh người!”
…
Cái lời thoại phim Đài này là cái quỷ gì!
Tâm tình Đường Ngự Thiên phức tạp, cảm giác tựa hồ như khi ngươi muốn giết một con mèo, lại không cẩn thận ăn phải một đống phân, trong lúc nhất thời không biết là nên nhổ phân ra trước hay giết mèo trước.
Thấy thần sắc Đường Ngự Thiên có chút buông lỏng, Tần Ý thừa thắng xông lên: “Kỳ thực, Mao tiên sinh đã sớm biết chuyện có người muốn hại Hạ tiểu thư, bởi vậy cố ý phái người đưa cô ấy tới một nơi an toàn, nguỵ trang thành một vụ bắt cóc.”
Quả là một chuyện cười lớn!
Mặt Đường Ngự Thiên không chút cảm xúc: “Loại giải thích sứt sẹo này, cậu cho rằng tôi sẽ tin?”
Đây là lần đầu tiên Tần Ý nói dối, lòng bàn tay có hơi đổ mồ hôi. Kỳ thực, anh cũng không biết phương án này có thể thành hay không, nhưng hoãn được lúc nào hay lúc đó. Huống hồ, xem ra, sau màn thực sự là một người khác. Có thể Đường Ngự Thiên không dễ dàng dao động như vậy…
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn dư tiếng kim đồng hồ tíc tắc vang lên.
Mao Cát Tường không hổ người biết phối hợp, sau khi hiểu rõ chiến lược, hắn rũ mi mắt, vô cùng thương cảm nói: “Thất Thất, tôi yêu Thanh Thu, không cần chứng minh với bất kỳ ai cả. Anh ta không tin thì thôi đi, dù sao thì Thanh Thu cũng đã không còn, tôi còn sống trên đời này, suy cho cùng cũng chỉ là một bộ xác biết đi.”
Giọng Mao Cát Tường từ thấp chuyển cao, gào thét với Đường Ngự Thiên: “Hai năm qua, tôi trơ mắt nhìn Thanh Thu đi về phía anh, cũng trơ mắt nhìn Thanh Thu vì đi cùng anh mà trải qua đau khổ, bây giờ còn bị người ám sát… Tôi muốn bảo vệ cô ấy! Tôi cỡ nào muốn che chở cho cô ấy! Tôi dường nào hy vọng người phải chết kia là tôi! Mà không phải cô ấy!”
Sau khi nói xong, Mao Cát Tường bi thương đến độ không kiềm chế được, im lặng nắm chặt tay, móng tay bấm vào da thịt, như không cảm thấy đau đớn, cả người như không thấy được mà khẽ run rẩy.
Đường Ngự Thiên dời mắt khỏi Mao Cát Thường đang bi thương co giật, hỏi: “Ai?”
Bảo tiêu đáp: “Thưa, là Bát gia.”
Đường Ngự Thiên: “Không tiếp, treo máy.”
Mao Cát Tường cùng Tần Ý nhìn nhau, đáy mắt như toát lên ánh hào quang.
Đường Bát gia! Hiệp sĩ cõng nồi! Tội này lớn như vậy, không tìm ông ta thì tìm ai!
Mọi người đều biết, sự tranh giành quyền lợi của nam nhân trong gia đình giàu có so với trong tin đồn, thực ra còn đặc sắc hơn nhiều lắm. Đương nhiên, trong quyển tiểu thuyết “Hào môn thế gia” máu chó tràn trề này cũng không là ngoại lệ!
Đường Bát gia, tên thật là Đường Chí Minh, từ lâu đã qua tuổi thất tuần, khi còn trẻ cùng với ông của Đường Ngự Thiên dốc sức làm ăn, hai người là anh em cùng cha khác mẹ, mà Đường Bát gia không giỏi kinh doanh như anh mình, nhiều lắm cũng chỉ tính là góp sức lao động, bởi vậy, quyền lực trong tay đương nhiên không nhiều bằng Đường gia gia.
Mãi cho đến thế hệ của cha Đường Ngự Thiên, quan hệ giữa hai người này còn rất tốt, bình an vô sự. Nhưng vào năm Đường Ngự Thiên tám tuổi, Đường gia gia bất ngờ chết thảm.
Xác Đường gia gia còn chưa lạnh, Đường Bát gia đã ngụ ở trong đại trạch Đường gia vạn phần xa hoa, diễn tốt một hồi mưu tài soán vị. Khả năng kinh doanh của Đường Bát gia đúng là có khiếm khuyết, thế nhưng kỹ năng trạch đấu lại get full điểm. Đại khái chính là, Thượng đế đóng của anh một cánh cửa, lại mở ra cho anh một cái cửa sổ trong truyền thuyết.
Nín mấy chục năm, phong thuỷ luân chuyển, quyền lực nhanh chậm gì cũng nên chuyển lên người ông ta.
Từ đây, ai cũng biết, Đường gia là do Bát gia đứng đầu. Sau khi nắm quyền, ông ta đem đổi toàn bộ tâm phúc còn lưu lại của Đường gia gia, giống như thay đổi triều đại thời cổ đại.
Bởi vì trong “Hào môn thế gia”, boss cuối cũng không phải Đường Bát gia!
Rất nhiều người trong Đường gia âm thầm mưu đồ chuyện xấu, boss đứng sau màn đều giá hoạ cho Bát gia, mà Bát gia còn cõng nồi đến vô cùng sung sướng! Mặc dù chuyện không phải do ông ta làm, thể nhưng nhờ đó có thể khiến người khác kính nể ông ta! Ông ta quả thực rất vui!
Nhớ đến đây, Mao Cát Tường lau khô hai hàng nước mắt tàng hình, hướng Đường Ngự Thiên nói: “Tại sao không tiếp? Tiếp đi! Nếu thật sự là đàn ông, vậy hỏi lão già kia một chút, xem lão đã làm những gì với Thanh Thu!”
Tần Ý giật nhẹ ống tay áo của hắn: “… Anh bình tĩnh một chút, dù sao chúng ta cũng không có chứng cứ.” Lời cũng không thể nói quá chắc chắn, nhỡ đâu người ta không chịu gánh cái nồi này thì sao.
Đường Ngự Thiên như thú hoang bị đạp phải đuôi, đầu tiên là tức giận, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Đường Chí Minh vẫn luôn phản đối chuyện giữa hắn và Thanh Thu, nói là không môn đăng hậu đối, truyền ra ngoài tổn hại bộ mặt Đường gia. Nếu như nói cái chết của Hạ Thanh Thu có liên quan đến Đường Chí Minh, cũng không phải là không thể.
“Mao Cát Tường,” Đường Ngự Thiên nhận điện thoại từ tay bảo tiêu, lạnh như băng đáp, “Nếu để cho tao biết mày đang gạt tao, tao sẽ cho mày chết không toàn thây.”
Điện thoại rất nhanh liền thông. Âm thanh già nua nhưng vẫn tràn ngập sức mạnh của Bát gia liền truyền tới: “Ngự Thiên, con thực sự là càng lớn càng không hiểu chuyện, cho người gọi con nhiều như thế, sao không tiếp?”
Đường Ngự Thiên cười lạnh: “So với cái này, không bằng ông nói cho tôi biết trước, xem ông đã làm gì Hạ Thanh Thu.”
Đơờng Bát gia đầu tiên là có chút buồn bực, ngay sau đó nghĩ đến Hạ Thanh Thu chết rồi, chuyện này cũng chẳng to tát gì, nói: “Loại đàn bà kia chết rồi thì cho chết đi, Ngự Thiên, nó không xứng với con, không xứng với Đường gia chúng ta.”
Không có phủ nhận!
Tim Tần Ý từ cuống họng tuột xuống một chút.
Tay cầm điện thoại của Đường Ngự Thiên chậm rãi nắm chặt: “Cho nên, chuyện này, thực sự là ông làm? Lão già, ai cho ông lá gan dám động đến người phụ nữ của tôi?”
Nghe đến cái ngữ khí này, làm gì có tiểu bối nào nói chuyện cùng trưởng bối như vậy? Đường Chí Minh nhất thời phẫn nộ, quyết tâm muốn cho hắn biết là mình lợi hại, mạnh mẽ tiếp nhận cái nồi này: “Không sai, chính là ta, lần sau con lại muốn tìm loại đàn bà có thân phận thấp kém như thế, tìm một đứa, ta liền giết một đứa! Còn có, tiệc rượu đêm nay đã sắp bắt đầu, nhanh chóng lăn tới đây cho ta!”
Tần Ý có chút lúng túng, anh xưa này không dám tưởng tưởng bản thân cũng có một ngày mặc thành như vậy mà ra ngoài, áo màu đen xuyên thấu, qua đó hiện rõ thân thể trắng nõn gầy yếu, dưới lại mặc quần da ngắn bó sát.
Về phần trang điểm trên mặt, Mao Cát Tường không cho anh soi gương, anh cũng không biết đến tận cùng bị vẽ thành cái dạng gì, chỉ nghĩ cùng Tư Gia Bắc cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng vì sao người đi trước mặt, xoay lưng về phía anh, Đường Ngự Thiên, vai cứ run run?
Mao Cát Tường nhìn Đường Ngự Thiên càng đi càng xa, tâm tình tốt mà hướng hắn phất phất tay, tiện thể thầm cầu phúc cho Tô Thất.
Có đồng minh quan trọng biết bao! Lựa chọn Tô Thất làm đồng minh, hắn cơ trí đến nhường nào!
… Nhưng mà, sao đám bảo tiêu này vẫn còn không đi?
… Bọn họ đều nhìn hắn làm gì chứ!
“Mao tiên sinh, Đường tổng dặn dò bọn tôi phải ở đây trong coi cậu, cho đến khi tiệc rượu kết thúc. Hy vọng cậu có thể phối hợp tốt với chúng tôi, chờ sau khi làm rõ hiềm nghi, tự nhiên sẽ thả cậu đi.”
Mao Cát Tường: ヾ(`Д) Tôi không muốn! Tôi không muốn!
Xoa xoa một tầng da gà nổi trên cánh tay, anh đột nhiên nhớ tới một đoạn rất kinh điển trong tiểu thuyết.
Ghế phó lái bên cạnh Đường Ngự Thiên, chưa bao giờ cho phép một người phụ nữ khác ngồi lên. Nhớ tới trong sách có một cô trắng giàu đẹp muốn câu dẫn hắn, ngồi thẳng lên vị trí phó lái, kết quả, Đường Ngự Thiên mặt không đổi sắc tăng ga, vận tốc tăng đến 120 mã( * không rõ vụ đo lường lắm:cri:), sau đó trên đường, lệnh cô ta nhảy xe, bằng không sẽ khiến công ty nhà cô ta phá sản.
Lúc đó Tần Ý còn đang suy nghĩ, đây rốt cuộc là cái hạng người gì chứ.