“Đường tiên sinh, thật sự rất xin lỗi,” Tần Ý cảm thấy mình thật giống như gia trưởng đang giúp con nhỏ trong nhà chùi đít( * chắc mọi người cũng hiểu, nhưng ý là giúp con cháu trong nhà giải quyết hậu quả ấy), ánh mắt anh cực kỳ thành khẩn, “Sự tình đã phát sinh, chỉ cần có thể bù đắp thương tổn đã mang đến cho anh, bất cứ yêu cầu gì bọn tôi cũng có thể chấp nhận.”
Mao Cát Tường lặng lẽ nhô đầu ra từ sau lưng Tần Ý: “Anh là quân tử, xin giơ cao đánh khẽ với kẻ tiểu nhân này, tôi không có bao nhiêu tiền, không thì để tôi rơi tự do từ lầu hai xuống nhé? Như vậy anh có thể bớt giận hay không?”
Đường Nhiên Chi vươn tay, kéo môt chút chăn len trên đùi, hiền lành nở nụ cười: “Không…” Không sao cả.
Mà lời anh còn chưa dứt, liền thấy Mao Cát Tường hướng về phía bệ cửa sổ mà chạy, Tần Ý ở phía sau kéo hắn: “Mao tiên sinh, không nên tuỳ tiện vào phòng ngủ của người khác.”
Hai bọn họ cứ giằng co mà dịch về phía cửa sổ.
Tần Ý sứt đầu mẻ trán, rồi phát hiện Đường Nhiên Chi so với bọn họ còn căng thẳng hơn.
Người đàn ông trơn bóng tựa ngọc này liều mạng chuyển xe lăn, vội vàng hô: “Mong hai người mau chóng rời đi.”
Mao Cát Tường dừng lại bên cửa sổ.
Cuối cùng hai người vẫn bị Đường Nhiên Chi đuổi ra ngoài. Tần Ý vừa ra khỏi cửa liền thấy Đường Ngự Thiên đang dựa vào bên tường phía đối diện, mặt không đổi sắc hút xong một điếu thuốc, ném vào thùng rác phía tay phải, sau đó mới nâng mắt nhìn về phía bọn họ.
Đòi mạng.
Tần Ý và Mao Cát Tường đồng thời nhìn thấy chữ này trong mắt đối phương, càng ngày càng lớn, mang theo hiệu ứng đặc biệt long trời lở đất.
Vai nam chính lúc này lại hút thuốc lá!
Trong sách, Đường Ngự Thiên chỉ hút thuốc qua ba lần, lần thứ nhất là khi ông hắn chết, lần thứ hai là khi mẹ hắn chết, lần thứ ba là vì Đường Nhiên Chi vì cứu hắn mà phải tiến vào phòng giải phẫu, kết quả hai chân bị bại liệt.
Mà hiện tại, cái người bị liệt kia nhận một cước, vai chính liền hút thuốc lá thế này? Lúc Hạ Thanh Thu chết anh cũng không như vậy mà đại ca.
Tần Ý vươn tay ra sau vỗ vỗ lưng Mao Cát Tường, giúp hắn thuận khí: “Mao tiên sinh, anh run dữ quá, đừng căng thẳng như vậy, thử hít sâu một chút xem.”
Không căng thẳng, có thể không căng thẳng được sao! Mao Cát Tường quả thật muốn ngất luôn ra đây.
Đường Ngự Thiên chỉ nói hai chữ: “Đi thôi.”
Trong lúc nhất thời yên lặng như tờ.
Mao Cát Tường nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “… Đi, đi đâu, đi về miền Cực lạc à?”
Câu nói này quá thuận miệng, anh không biết đã nói qua với bao nhiêu người rồi, các kiểu học sinh khóc lóc, phản nghịch, trầm mặc, đều bị anh gọi tới phòng làm việc quan tâm hỏi han.
____ Trò có tâm sự gì giấu trong lòng, có thể chia sẻ cùng thầy chứ?
Đèn đỏ chuyển xanh, Đường Ngự Thiên tắt tàn thuốc, nhấn chân ga chạy vọt qua giao lộ.
Dọc đường đi, hai người không nói gì thêm, mãi cho đến khi Đường Ngự Thiên dừng trước cổng tiểu khu Lâm An, Tần Ý mới cách một lớp cửa xe mà nói tiếng cảm ơn với hắn.
Đường Ngự Thiên chậm rãi hạ cửa, lộ ra đỉnh đầu cùng cái trán, ngay sau đó là cặp mắt lạnh như băng.
Tra được đến anh, cũng chính là tra đến việc ở tiệc đêm của Đường gia, logic này cũng không sai, thế nhưng sao lại phải đến ở nhà hắn?
Tần Ý nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, Đường Ngự Thiên cười lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng tôi muốn sao? Để cậu bên ngoài, lộ tiếng gió khiến người bắt được, ai chịu trách nhiệm?”
“À,” Tần Ý gật gật đầu, “Ra là vậy.”
… Dĩ nhiên không phải.
Hắn có cả trăm phương pháp khiến người này mai danh ẩn tích bên ngoài, có điều động cảnh sát toàn thành phố cũng tìm không ra.
Đường Ngự Thiên cũng không biết vì sao hắn lại cố tình chọn phương án này.
Vừa dứt lời hắn liền muốn đổi ý, nhưng nhìn người bên cạnh được ban cho cái ân lớn như vậy mà mặt không đổi sắc, tâm lý hắn liền khó chịu.
Đường Ngự Thiên nghĩ như vậy, tâm lý liền thư thản.
Đây đã là lần thứ hai anh tới nơi này, Tần Ý xuống xe vẫn còn có chút hoảng hốt. Địa phương mà ngay cả nữ chính cũng chỉ có may mắn đến thăm quan một lần, vậy mà anh lại còn được ở luôn trong đó.
Phòng của anh là phòng cho khách ở lầu một, tuyệt đối có thể coi là phòng cao cấp.
Tần Ý thở dài.
Xa xỉ, lãng phí.
Căn biệt thự tư nhân này có ít nhất không dưới mười gian khách phòng, nhưng rõ ràng không có ai đến ở.
Thật sự có khách, có khi Đường Ngự Thiên còn trực tiếp vung tay mua một căn nhà ở gần đây cho họ luôn ấy chứ.
Tần Ý càng nghĩ càng cảm thấy, việc anh được vào ở thật khó mà tin nổi.
Quản gia theo anh dọn dẹp căn phòng không nhịn được mà hàn huyên: “Cậu nhất định có quan hệ rất thân với ông chủ của bọn tôi nhỉ? Tôi đã ở đây mười mấy năm, đây là lần đầu tiên.”
Trên người Tần Ý vẫn khoác áo gió của Đường Ngự Thiên, giải thích có hơi vô lực: “Không có, tôi không có quan hệ gì cùng anh ta…”
Lão quản gia đơn giản sắp xếp lại một phen, đặt chìa khoá phòng xuống, cuối cùng quay đầu liếc nhìn cái áo gió Tần Ý đang mặc trên người, vui cười hớn hở mà ra ngoài.
Bộ quần áo này, là sáng sớm, trước khi tổng tài ra cửa, ông đã tự chọn cho ngài ấy đấy. Lão quản gia vô cùng vui vẻ, tổng tài của bọn ông cuối cùng cũng giống như người thường, có bạn bè rồi!
Lão quản gia đi rồi, Tần Ý mới quan sát căn phòng này, trong tủ có trang phục đầy đủ, khăn mặt, bàn chải đánh răng, dép lê cùng mấy đồ thường dùng hàng ngày khác cũng không thiếu thứ gì, chỉ cần có người ở thôi.
Mặc dù buồn ngủ, nhưng anh vẫn chống đỡ, cố gắng đi vào buồng tắm tắm rửa sạch sẽ, ra ngoài lau khô tóc rồi chuẩn bị ngủ tiếp. Đến lúc anh đi ra, phát hiện trên giường nhiều hơn một cái vòng vàng.
…
Cửa phòng ngủ bị người gõ hai lần, là một người làm theo bên cạnh Đường Ngự Thiên.