Cách một cánh cửa chạm trổ hoa văn, Tần Ý thấy rõ hai người này là tay sai của Đường Ngự Thiên, cũng là người ban đầu bắt giữ Mao Cát Tường ở nhà chính, nhưng sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?
Hai tay sai kia cũng không để ý đến trạng thái điên cuồng của Mao Cát Tường, mà lại chuyển hướng đến Tần Ý, có thể coi là ôn hoà giải thích: “Sếp muốn mời người này đến uống chút trà, cậu Tô không yên lòng cũng có thể đến, tại thư phòng ở lầu ba.”
Thư phòng… Lầu ba?
Tần Ý theo bản năng nhớ lại quyển sách nhét sau Đỏ và Đen kia.
Thế nhưng, lúc anh vội vàng chạy tới, lại bị người ngăn ở bên ngoài.
… Hoá ra ý của Đường Ngự Thiên là chỉ cho phép anh đợi bên ngoài mà thôi.
Tầm thời gian uống xong một chén trà, Mao Cát Tường từ bên trong đi ra, Tần Ý nghênh đón: “Mao tiên sinh, anh không sao chứ? Anh ta có làm gì anh không?”
Mao Cát Tường dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn anh: “Tôi an toàn.”
Mao Cát Tường lại nói: “… Thế nhưng cậu thì gặp nguy hiểm.”
“A?”
Tần Ý có chút không phản ứng kịp, Mao Cát Tường kéo anh qua một bên, len lén thì thầm với anh: “Đường Ngự Thiên chuẩn bị đưa cậu lên núi chơi một chuyến.”
Cái chuyện đi chơi này dĩ nhiên không phải ý tưởng của Đường Ngự Thiên, nói đúng ra, đây là mình Đức thúc ôm lấy mọi việc.
Muốn làm cho thiếu gia nhà ông đồng ý thật sự không dễ dàng, Đức thúc đánh bài tình cảm phải gần một tiếng đồng hồ, thật giống như, chỉ cần hắn không đi ra ngoài giải sầu một vòng, Đức thúc ông có thể chết không nhắm mắt ra đây luôn.
Mặt trời lên cao, anh tinh mắt mà tìm được một nơi bằng phẳng, còn có nước suối róc rách vờn quanh, dưới tàng cây vừa vặn che được nắng. Đường Ngự Thiên nhìn anh hào hứng lấy cơm và bạt trải ra, ngồi xổm ở bên rồi đem từng hộp bày ra giữa tấm bạt.
Đường Ngự Thiên cứ ngồi dưới gốc cây như vậy, híp mắt lại, nhìn anh bận việc. Sau đó nghe anh dùng giọng nói nhỏ nhẹ kia gọi hắn: “Đường tiên sinh ___”
Tần Ý leo nửa ngọn núi, đã sớm mệt không chịu nổi, nhưng vẫn không khống chế được tâm tình phấn khích kia: “Đường tiên sinh, có thể ăn cơm rồi.”
Anh nói xong, Đường Ngự Thiên cũng muốn cho anh mặt mũi, đứng dậy, giơ tay gạt vài cành cây cản đường, tiến đến chỗ anh.
Tần Ý không hiểu sao mà lại cảm thấy, Đường Ngự Thiên lúc thường hẳn rất ít khi ra ngoài nắng. Bởi vì lúc này, nửa người hắn trong bóng cây, nửa kia lại được bao bởi một vầng hào quang, anh chưa bao giờ thấy bộ dạng này của người nọ, cảm thấy có chút mềm mại.
Tần Ý thầm nghĩ, có lẽ là anh bị hoa mắt.
Đây là lần đầu tiên anh ăn cùng Đường Ngự Thiên, lúc trước, dù Đức thúc cứ yêu cầu mãi, nhưng anh vẫn đều ăn trong phòng, cho nên không biết, hoá ra___ Đường Ngự Thiên kén ăn như vậy.
“Đường tiên sinh, anh nên anh nhiều rau thêm một chút.” Tần Ý thực sự không nhìn nổi, “Kén ăn là một thói quen ăn uống rất xấu.”
“Hả, ai nói thế?”
Ba chữ này mạnh mẽ chặn mọi điều anh muốn nói, đây không phải là thường thức sao, Tần Ý nín nửa ngày mới nó ra được mấy chữ: “… Chuyên gia nói.”
Đường Ngự Thiên lại xiên một miếng thịt, xì cười một tiếng: “Không bằng, trước tiên học người xưa, ăn không nói ngủ không nói trước đi.”
“Đường tiên sinh, nếu anh không ngại, tôi qua bên kia hứng chút nước suốt?” Mặc dù sinh thái nơi này rất tốt, chất nước thoạt nhìn cũng không bị ô nhiễm, có thể uống trực tiếp, nhưng Tần Ý không chắc với loại tính cách như Đường Ngự Thiên có thể chịu được hay không.
Cho dù đau đớn trên tay khiến anh không nhịn được mà rút tay về theo phản xạ, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành: “Không có chuyện gì, không phải sợ…”
Tần Ý còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, Đường Ngự Thiên đã ném mèo cho anh. Thật sự là vứt, mèo con đáng thương tạo một đường cung trên không trung.
Anh miễn cưỡng tiếp được, bị doạ cho một thân mồ hôi lạnh.
Kết quả, lúc trở về, Tần Ý ôm bao lớn bao nhỏ, trong tay còn cẩn thận ôm một bé mèo con.
Đướng Ngự Thiên bước chân như mang theo gió, đi được một đoạn dài, quay đầu lại liền thấy Tần Ý chậm rãi đi, bị rớt lại một khoảng xa phía sau.
Thằng nhóc trong tay còn quá nhỏ, hơn nữa còn từng trải qua một kiếp nạn, vất vả lắm mới ngủ được, Tần Ý theo bản năng không dám đi quá nhanh, chỉ lo làm ảnh hưởng đến nó.
Mao Cát Tường chậm rãi phun ra bốn chữ: “Kí chủ thứ ba.” Sau khi nói xong, dừng một chút, lại thêm hai chữ: “Chết rồi.”
Ánh đèn yếu ớt trong phòng, lại như chiếu rọi tất cả.
“Ngoại trừ chúng ta… Còn có kí chủ khác?”
Mao Cát Tường quấn một tấm chăn nhỏ: “Ừm, trước đây có, hiện tại đã không còn, có vẻ như chỉ còn lại chúng ta.”
Kể từ khi Tần Ý đến thế giới này, rồi biết Mao Cát Tường, anh cũng không phải là không nghĩ đến sự tồn tại của người thứ ba, cho nên cũng không thấy kỳ quái.
Nhưng anh lại cảm thấy nguy hiểm.
Kí chủ này có phải cũng giống như bọn họ, biết đến sự tồn tại của nhau? Vì sao người đó lại chết? Sau khi người đó chết liệu có xuất hiện kí chủ tiếp theo hay không? Vật dẫn của kí chủ mới lại có thể là ai?
Mao Cát Tường không có nghĩ được nhiều như vậy, lúc này, nghe Tần Ý phân tích, chỉ cảm thấy muốn nổ đầu.
Măc dù thường Tần Ý hay giúp mọi người, nhưng anh biết hơn ai hết, không phải ai cũng lương thiện như vậy. Hơn nữa, trực giác nói cho anh biết, một người mang theo hệ thống, biết hướng đi kịch bản, bình thường lại không xuất hiện quanh nam chính như vậy, rất khả nghi.
“… Vẫn cần cẩn thận,” trước mắt không có nhiều manh mối, Tần Ý không dám phán xét thêm gì, “Đúng rồi, nhiệm vụ kia của anh là gì?”
… Sau khi người làm nhỏ đáng thương kia bị Đường Ngự Thiên đạp ra cửa ba lần, cuối cùng tính khí lúc rời giường của Đường thiếu gia cũng phát tác xong, mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng ngủ.
Hồng Bảo giơ phong thư theo sau hắn: “Ông chủ, Phương gia phái người đưa thiệp mời đến, trịnh trọng mời ngài ngày mốt tham dự tiệc đứng trên du thuyền.”
Mao Cát Tường: “…”
Đường Ngự Thiên vừa đi ra ngoài vừa lạnh lùng đáp: “Tôi biết rồi.”
Hắn nói xong, dừng một chút, quay về phía Mao Cát Tường: “Cậu, quét cho sạch một chút, không thì cút ngay đi.”
Cuộc đời này thật quá gian nan.
Bị ép ký hợp đồng làm quét dọn năm tháng mới có thể lư lại, [Nô lệ – Mao], từ bỏ du thuyền, lại nâng tay lên cầm chổi quét.
Tần Ý thức dậy cũng sớm, gần đây anh bắt đầu chạy bộ để tăng thể chất. Chạy nửa giờ rồi vòng về, chuẩn bị cho mèo con ăn sáng, sau đó thì thay thuốc.
Trở lại thì thấy Hồng Bảo đang ngồi xổm bên cạnh mèo con, lấy điện thoại di động ra chụp, sau đó đăng nhập weibo, viết một dòng miêu tả: Báo mèo Bangladesh nhỏ của nam thần ~(≧▽≦)/~ thật đáng yêu ~
Tuy rằng nhìn lén màn hình điện thoại người khác là không lễ phép, nhưng anh cũng không cố ý, Tần Ý đứng sau lưng cậu ta, có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng.
Hồng Bảo bề ngoài kiên cường nội tâm thiếu nữ bò dậy trong nháy mắt, giấu điện thoại di động ra phía sau: “Khụ, cậu, cậu Tô, cái này, ông chủ bảo tôi đến nhìn xem Elizabeth thế nào rồi.”
“… Elizabeth?” Vì sao anh mới chạy ra ngoài một bước, trở về lại thấy bé bị đặt tên rồi, “Rất êm tai, là do cậu đặt sao?”
Hồng Bảo gãi đầu một cái, cười hì hì: “Làm sao có thể, cái tên có văn hoá như thế, đương nhiên là ông chủ của chúng tôi đặt rồi.”
Tần Ý hoài nghi mình nghe lầm.
“Thật đó, ông chủ vừa rồi còn đến thăm nó,” Hồng Bảo rất có tinh thần muốn chứng minh ông chủ nhà mình có chủ nghĩa nhân đạo, vắt hết óc tìm kiếm từ miêu tả, “Ánh mắt ông chủ nhìn Elizabeth, rất ôn nhu, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp…”
Kỳ thực, ông chủ đi ngang qua chỉ lạnh lùng liếc mắt, ném ra hai chữ: “Chưa chết?”
Sau đó thì vạn phần lãnh khốc nhắc nhở nó: “Nếu không chết, sau này, mày tên là Elizabeth.” Dù gì cũng là mèo mà Đường Ngự Thiên hắn từng chạm qua, đặt tên không thể qua loa.
Mao Cát Tường ngồi dưới đất, mệt như chó. Nói thế nào, hắn cũng có cái danh phận người thừa kế chi chính tập đoàn Mao thị, tuy lúc làm nhiệm vụ có chịu gian khổ, nhưng cũng không phải đi làm cu li như này.
Mao Cát Tường đi qua đi lại trong phòng bếp, hắn cũng không kỳ thị gì, chỉ là bị Bạch Đại Thối làm ra như vậy, gần đây đặc biệt để ý đến xu hướng tình dục.
“Chúng ta vẫn nên thảo luận làm sao giúp Đường Ngự Thiên yêu đương đi,” Mao Cát Tường quá giỏi việc đem phiền não quăng sau gáy, chỉ số nhiệt tình tăng vọt, “Căn cứ vào loại hình yêu thích của hắn, thanh thuần không làm bộ bạch liên hoa, mấy ngày nay tôi đã cẩn thận xem xét rồi, thiếu gia cùng thiếu nữ u buồn play, có phải rất tuyệt không.”
“…”
Tân Ý đóng vòi nước, lau khô tay, nhíu lông mày: “Như vậy hình như không hay lắm.”
“Lại nói, tôi đang coi trọng một nhân viên làm vệ sinh, tuổi nhỏ mất mẹ, năm nay mới mười chín cái xuân xanh, trông cũng xinh đẹp, trên mặt có chút tàn nhang làm điểm nhấn, vóc người… Trừ việc mông hơi lớn chút, nhưng cũng có vài người thích mông to gợi cảm mà, không chừng Đường Ngự Thiên chính là loại đấy ấy chứ.”
Mao Cát Tường càng nói càng hưng phấn, sao hắn lại có thể cơ trí đến như vậy!
Tần Ý lại lộ ra vẻ mặt khó xử: “Mao tiên sinh, sợ rằng như vậy không ổn. Nếu như thất bại, có thể tổn hại đến danh dự của cô gái kia, để Đường Ngự Thiên tức giận, cô ấy rất có thể sẽ mất công việc này. Anh cũng đã nói, cô ấy mất mẹ từ nhỏ, sinh hoạt nhất định rất khó khăn.”
Mao Cát Tường tới nơi này hơn hai năm, việc gì thiếu đạo đức mà hắn không làm qua, chỉ là trước đây lúc làm không có ai bên cạnh dùng nghĩa chính ngôn từ góp ý cho hắn, giờ bị Tần Ý nói thế, có hơi không biết phải làm thế nào.
“…”
Hắn sờ mũi một cái, chủ động nói ra lời kịch kinh điển của đồng minh: “Không bằng, chúng ta cùng thảo luận chuyện này với Đường Ngự Thiên?”