Tần Ý rất gấp, lại không biểu hiện ra trên mặt, tâm tình anh rất ít khi bộc lộ ra ngoài, biểu cảm vừa phải, lúc này lông mày chỉ hơi nhíu: “Đường tiên sinh, lúc nãy khả năng là có hiểu lầm gì đó.”
Trong khi nói chuyện, Đường Ngự Thiên cũng đứng lên, hắn vỗ vỗ bụi bám trên tay áo, giương mắt tràn đầy châm chọc: “Đừng được voi đòi tiên.”
Tần Ý luôn cảm thấy, khi anh và Đường Ngự Thiên nói chuyện, không bao giờ có thể thống nhất đề tài, bình thường anh cũng chả hiểu Đường Ngự Thiên đang nói cái gì.
Không biết rằng Đường Ngự Thiên chỉ là không nghe kĩ lời người khác rồi lại hay não bổ quá đà.
Mao Cát Tường lại nuốt thêm một miếng bánh nữa rồi nói: “Tôi thì sắp đọc xong rồi, kém ba bốn trnag nữa. Cũng gần với nội dung mà cậu nói, hai người kia dị không nói nổi, đánh một cái rắm cũng dằn vặt đến dằn vặt đi…”
Đúng là Mao Cát Tường đã gần như đọc xong, cho nên lúc mới nhận đi map, hắn còn rất tự tin, cảm thấy bản thân tốt xấu gì cũng coi như có bàn tay vàng, kết quả nhiệm vụ vừa đến, hắn liền vỡ mộng.
Hắn không tin một một quyển tiểu thuyết ngôn tình não tàn có thể twist được đến mức độ nào, cho nên không ngờ chỉ thiếu ba, bốn trang mà hắn đã không thể đoán được boss sau màn.
Tần Ý cũng có suy nghĩ như vậy, đã được 80%, điểm đáng ngờ làm nền vẫn còn có một chút, nhưng căn bản không tạo nên biến chuyển kịch tính gì. Anh trầm ngâm một hồi: “Mao tiên sinh, không lẽ phần sau đó có phát sinh điều gì đặc biệt?”
Có lẽ anh quá nông cạn, không đoán ra có thể có nghịch chuyển kinh người gì.
Cậu ta không dám dùng quá nhiều, sợ mùi quá nồng, chỉ dám giống như khi phụ nữ bổ trang, cách hai tiếng lôi ra xịt chút xíu dưới nách.
Tại lúc cậu ta đang đứng giữ cửa ở văn phòng tổng tài xịt nước hoa, chuông điện thoại kêu như gọi hồn vang lên.
Hồng Bảo lập tức cất nước hoa, qua cửa sổ sát đất nhìn ông chủ, rồi ho nhẹ một tiếng thông cổ họng mới nhận điện thoại: “Xin chào, đây là tập đoàn Đường thị.”
Bên kia im lặng hai giây, sau đó nói: “Xin chào, tôi tìm Đường Ngự Thiên.”
Giọng nói kia cũng không thể nói là lạnh lùng, so với ông chủ của cậu ta thì ôn hoà hơn, nhưng vẫn khiến người ta có chút không rét mà run.
Hổng Bảo mở sổ công tác, đối chiếu: “Là như vậy, Đường tổng gần đây đều bận, xin hỏi, ngài có hẹn trước không?”
Cậu ta nói rất nghiêm túc, không biết Bạch Dư ở đầu dân bên kia mặt có chút tan vỡ.
Anh không phải là chưa từng gặp Đường Ngự Thiên, dù sao hai bên đều là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy. Họ không gặp nhiều, nhưng anh thật không nhớ Đường Ngự Thiên đổi thư ký lúc nào.
Đặc biệt là kiểu thư ký nam giọng ồm ồm vịt đực, còn cố tình muốn học con gái nhà gia giáo, kéo dọng đến dính dính ngọt ngọt.
…
Tâm lý Hồng Bảo hồi hộp, ấy, sao bên kia không có tiếng nào vậy.
“Tiên sinh, vị tiên sinh này, ngài có nghe thấy tôi nói không? Alo?”
Hồng Bảo hô xong, đối phương rốt cục lên tiếng.
Truyền đến bốn chữ: “Không có hẹn trước.”
“A, rất xin lỗi, ngài không có hẹn trước…”
“Tôi là Bạch Dư.”
Không có hẹn trước thì không thể gặp tổng tài của chúng tôi…
Ai lại không biết cái tên Bạch Dư này vang dội cỡ nào chứ!
Do dự quá, cậu ta có nên chuyển máy cho ông chủ không đây. Hồng Bảo lật qua lật lại notebook, Đức thúc có viết cho cậu biện pháp ứng đối không nhỉ, aa không có QAQ.
Nghĩ đến lúc thường ông chủ khốc huyễn cuồng bá duệ như vậy, Hồng Bảo cảm thấy thực lực của đối phương với ông chủ là không phân cao thấp, cũng phải thể hiện khí thế của phe ta mới đúng.
Phải giúp ông chủ đứng vững chân chứ!
Cậu ta đột nhiên ho khan hai tiếng, dùng giọng tự cho là siêu uy vũ: “Vị Bạch tiên sinh này, ngài không có hẹn trước, còn muốn gặp Đường tổng của chúng tối, thực đúng là mơ hão!”
Bạch Dư mặt không cảm xúc: “…”
“Chờ khi nào ngài có hẹn trước hẵng gọi lại! Vậy thôi, tôi rất rất rất bận rộn.” Ba chữ rất ở cuối kia cũng không phải để nổi bật sự bận rộn của cậu ta, chỉ là cậu ta thực sự có chút căng thẳng, vì căng thẳng nên mới nói lắp.
Bạch Dư cúp điện thoại.
Hồng Bảo sợ hãi không thôi mà nghe tiếng tút tút trong điện thoại đến nửa ngày, sau đó mới gác máy, thở ra một hôi, lau chút mồ hôi lạnh.
Cậu ta cầm lọ nước hoa, đang muốn xịt lại một lần thì khoé mắt nhìn thấy ông chủ nhà mình đứng dậy.
Đường Ngự Thiên sửa sang xong cổ áo bị hắn mở rộng, vừa thắt lại cà vạt vừa ra ngoài, đi qua cửa tiện tay lấy áo khoác đang treo trên móc xuống.
Một tiếng Hồng Bảo này quá hù người. Hồng Bảo nhẹ buông tay, lọ Tình yêu của gió kia lộc cộc lăn ra xa. Cậu ta sốt sắng đứng lên, hai chân vô thức khẽ run: “Đường, Đường tổng.”
Đường Ngự Thiên ngoắc ngoắc tay với cậu ta, sau đó đi ra ngoài.
Hồng Bảo thấp thỏm không hiểu gì, đi theo phía sau: “Đường tổng, ngài muốn đi đâu?”
Đường Ngự Thiên đi tới trước thang máy chuyên dụng cho tổng tài rồi dừng lại, công ty được trang trí theo phong cách châu Âu, từ đèn treo trên hành lang đến thảm đều cầu kỳ cẩn thận. Ánh sáng vàng nhợt nhạt hắt lên, Đường Ngự Thiên một mặt lạnh lùng đầy tà khí, sinh ra mang một khuôn mặt dễ nhìn như vậy, lời nói lại không êm tai một chút nào.
“Mang cậu theo để học một số việc, đừng để cho tôi hối hận, thay đống rác kia bằng một đống rác khác là cậu.”
Đống rác kia là cái cô thư ký lần trước, từ lần cô ta có ý quyến rũ hắn đã trực tiếp bị sa thải.
Hồng Bảo gật đầu không ngừng: “Vâng, ngài dạy phải.”
… Cơ mà cậu ta cũng không làm sai điều gì mà, a, chẳng lẽ là cái vị Bạch đại thiếu kia? Càng nghĩ càng thấy có thể, quả nhiên cậu ta không nên đánh bạo một mình làm mình làm mẩy với Bạch Dư!
Hồng Bảo sốt sắng tiến lên giúp ông chủ cài lại khuy áo, thang máy ‘ting’ một tiếng liền mở.
Đường Ngự Thiên nhấc chân đi vào, thang máy đi xuống từng tầng, tâm tình Hồng Bảo cũng theo đó mà thình thịch rơi rớt. Bởi vì cậu ta nghe ông chủ nói: ____ “Phế vật, lần sau không được để cho người ta có cơ hội cúp điện thoại trước, hiểu không?”
Hồng bảo thiên tính vạn tính cũng không có nghĩ tới cái nguyên nhân này: “…”