“Việc đó… Hồng tiên sinh, anh cẩn thận một chút.”
Hồng Bảo vung vung tay: “Yên tâm, ở cùng Đức thúc nhiều năm như vậy, tôi rất có kinh nghiệm, cậu ra ngoài ăn trước chút gì đi, đều là đồ chúng tôi tự mình làm, không có vấn đề đâu.”
Tần Ý vì say sóng nên vẫn luôn không tốt, ăn không vô, liền đứng bên cạnh xem, thuận tiện quan sát phương pháp đánh thức Đường Ngự Thiên chính xác. (* chưa gì đã lo phương pháp chính xác để gọi người dậy rồi. Tính toán cho sau này đấy =))))))
Hồng Bảo đi tới hẳn bên giường, sau đó ‘huỵch’ một tiếng quỳ xuống, gọi: “Ông chủ, van cầu ngài hãy nhanh rời giường!”
…
Mà ở phía bên kia, Mao Cát Tường lúc bấy giờ cũng rơi vào thời khắc thiên nhân giao chiến. (* chắc ý nói là tình cảnh ‘khó khăn’?)
Hắn trở về liền thấy Bạch Dư ăn điểm tâm, ung dung thong thả. Ti vi ở phía đối diện đang chiếu một chương trình giải trí, một đám nam nữ đứng thành hàng nghịch bùn.
“Vòng chơi này của chúng ta vô cùng đơn giản, ai có thể tìm thấy lục lạc Vivian ném xuống vũng bùn, coi như người đó thắng. Hai đội chơi hồng và lam, có quyết tâm chứ?!”
Mao Cát Tường giật cả mình, đứng thẳng người: “Anh hai, anh, anh cứ nói.”
Bạch Dư xoay người, dùng một loại thanh âm quái dị, không lên không xuống nói: “Mao Cát Tường, anh thích em, bằng cả bộ não và trái tim anh.”
“… Toàn thân trên dưới, mỗi bộ phận của anh đều nói với anh rằng anh thích em.”
“…”
Mao Cát Tường chỉ có thể dựa vào cửa mới có thể miễn cưỡng để mình không ngã xuống.
Đợi sau khi Bạch Dư ra khỏi cửa, hắn không chống đỡ nổi nữa, đặt mông ngồi xuống đất.
Mẹ nó! Thế giới này bị làm sao vậy!
Trong phòng, chỉ còn ti vi vẫn tiếp tục chiếu, chương trình giải trí nọ đã đi đến hồi kết, người chủ trì cùng khách mời đang lau khô bùn, mọi người đều chỉ lộ ra hai con mắt nhìn qua nhìn lại.
Mao Cát Tường tâm loạn như ma, thật sự không nhìn nổi mấy đống bùn trong ti vi quần ma loạn vũ, bèn đứng dậy mò điều khiển ti vi, chuẩn bị tắt đi.
Lại nghe đống bùn kia rốt cục điều chỉnh được tâm trạng thâm tình, trầm bổng du dương mà nói một cậu làm hắn thấy hết sức quen thuộc, như sấm rền bên tai: “Hồ Giai Giai, anh yêu em, cả đại não cùng trái tim anh, các bộ phận trên cơ thể anh, toàn thân trên dưới, mỗi cái đều đang nói, anh yêu em!”
Đống bùn tên Hồ Giai Giai nghe vậy che miệng lại, cảm động đến khóc thành tiếng: “Chồng à…”
Mao Cát Tường run run tay, nhấn công tắc, màn hình trong nháy mắt tối đen.
Sau đó…
Tuyệt đối không thể để cho Bạch Dư tiếp tục xem ti vi.
Quả là muốn đòi mạng.
Mao Cát Tường quyết định như vậy, sau đó lại bắt đầu sâu sắc tự hỏi… Hắn đến cùng có cong hay không.
Đai Cơ Nhục đi cùng Bạch Dư, còn một đàn em nhỏ của Đại Cơ Nhục, thoạt nhìn bộ dáng còn rất đáng tin.
Mao Cát Tường mở cửa, hỏi thăm đàn em nhỏ vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề: “Cậu có thấy bản thân có ảo giác yêu thích đàn ông không?”
Đàn em nhỏ: “…”
Mao Cát Tường lại nói: “Trước không cần bàn xem vấn đề là ở phần cứng hay phần mềm, chúng ta thảo luận một chút, tìm cách xử lý.”
Đàn em nhỏ bình thường chỉ đi theo Đại Cơ Nhục thỉnh thoảng nháo vài câu, chưa bao giờ nhiều lời cùng với người có thân phận cao quý như vậy, trực tiếp bị Mao Cát Tường doạ cho choáng váng.
Đường Ngự Thiên rời khỏi bữa tiệc khá sớm, trầm mặt lấy lý do say sóng nên không tiện ra ngoài, sau đó mang theo mấy nguời rời đi. Vậy nên không biết sau đó bên ngoài ra sao, từ cửa sổ nhìn ra, mọi thứ tựa hồ vẫn yên bình.
Bởi nguyên nhân khí hậu, trời rất nhanh đã tối đen.
Lần này, hành trình đi được một nửa, hơn tám giờ, thuyền trưởng báo lại tình hình cho du khách thông qua đài phát thanh: “Kính chào các vị hành khách, hành trình đã đi được một nửa, hiện tại chúng ta đang ở khu hải vực số tám, nửa giờ sau sẽ dọc theo khu hải vực số bảy để trở về, mong mọi người có một chuyến đi thật vui vẻ.”