“Đúng, rất phức tạp, cho nên đến nay vẫn không có kí chủ nào bại lộ, chúc mừng ngài, ngài là người đầu tiên trong toàn bộ các thế giới song song.”
“… Như vậy à.”
Nhưng lại nói, cái ‘Hiệp ước kí chủ quốc tế’ hệ thống mới nhắc tới kia là cái gì, vì sao anh chưa bao giờ nghe đến.
Tiểu Manh Manh dừng một chút: “Kí chủ, thật xin lỗi, tôi quên cho ngài xem. Nhưng cũng không liên quan, cái hiệp ước này không xem cũng được, cũng như các ngài ở thế giới kia không nhìn qua hiến pháp ấy.”
Tình cảnh này, tên kia không chỉ khổ dâm, còn là một đứa biến thái đang vào thời kì phản nghịch?
Tần Ý tiến lên, không đành lòng nhìn thẳng, cũng không đành lòng nghe, mà thân thiết, khom lưng vỗ vỗ gã: “Vị tiên sinh này.”
Tên M hai mắt mông lung, phun khẩu súng trong miệng ra, khoé miệng vương một sợi chỉ bạc gợi tình, bị gã dùng đầu lưỡi liếm đi. Gã nghiêng đầu thấy Tần Ý, rũ mi, thở dài nói: “Ha… Sao? Sợ tao nói ra thân phận của mày à?”
“Mày yên tâm, a… Tao không quên đâu, chờ tạo liếm xong, sẽ nói hết bí mật của bọn mày ra.” (*Ôi vl biến thái- kun, liếm súng lại còn muốn liếm cho xong, khi nào xong, khi đạn bắn ra à =)))))
Tần Ý thầm nghĩ, anh đừng liếm nữa, nói luôn ra đi.
Nhìn bộ dáng người này cứ phun nuốt nước bọt lên súng, anh thực sự nhịn không nổi: “Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, lúc thường, anh đã đến gặp qua bác sĩ bao giờ chưa?”
Tần suất tên M phun nước bọt chậm lại trong nháy mắt.
“Tôi cảm thấy đầu óc anh khả năng có chút vấn đề,” lúc Tần Ý nói những lời này, không có chút ý tứ sỉ nhục nào, chính là cực kỳ chân thành, thậm chí còn mang theo chút thân thiết, “Tôi khuyên anh nên đi gặp bác sĩ, làm một chút trị liệu tâm lý tích cực, anh biết trị liệu tâm lý tích cực là gì không, nghĩa là tiếp thêm sức mạnh tích cực cho bản thân… Tiếp xúc với các năng lượng tích cực, khuyến khích sử dụng một tâm thái tích cực để tâm lý của một cá nhân hoặc hành vi cá nhân đó làm ra có thể mang tính tích cực…” (* lol thực ra tôi cũng không hiểu lắm, nhưng có cái tâm lý học tích cực này thật. Đọc qua thì tôi hiểu là cố gắng làm nhiều hoạt động để giải toả, như viết nhật ký, tiếp súc với những người tích cực, nuôi dưỡng các mối quan hệ tốt đẹp, vân vân, để điều chỉnh lại tâm lý bản thân, sống một cách thoải mái hơn.)
“Cá nhân tôi cho rằng chữa trị từ tâm thế này là hiệu quả nhất.” Tần Ý thừa dịp tên M đang dại ra, tiếp tục khuyên nhủ, “Thật đó, không ngại thì anh cứ thử xem.”
Đường Ngự Thiên vốn đang phiền đến sắp nổ tung, nghe vậy lại không nhịn được mà bật ra một tiếng cười trầm thấp.
Hắn lập tức khoát tay, ra hiệu Hồng Bảo đang chuẩn bị tiến lên lui về.
Hồng Bảo gãi gãi sau gáy, ông chủ nhà mình không phải thực sự có mắt sau lưng chứ?
Kiểu có thể nhìn quanh 350 độ ấy?
Làm gì quỷ quái như vậy, chỉ là do Đường Ngự Thiên mẫn cảm hơn nhiều so với người khác thôi.
Tên M nuốt một ngụm nước bọt, rời mắt khỏi vai nam chính, hung dữ nhìn Tần Ý. Gã muốn đứng lên, vồ về phía anh, nhưng lại bị Đường Ngự Thiên một cước đạp lăn.
Đường Ngự Thiên thu chân còn nhanh hơn lúc đá, một mặt ghét bỏ, chỉ lo thu về chậm, cái thứ giòi bọ thần kinh này lại liếm giày hắn.
Tên M đại khái là vì không liếm được giày mà phẫn nộ bất kham, cả mặt vặn vẹo dữ tợn: “Ngự Thiên… Em lại bảo vệ cho nó?”
Tần Ý vừa định nói là không cần phiền hắn, anh tự thoát được, tên M kia liền vội vã không nhịn được mà phun hết ra: “Nó đang lợi dụng em! Nó tiếp cận em cũng chỉ vì điểm tích luỹ(*tích phân) thôi!”
Gã nói xong, một giây sau ____
Sắc mặt Đường Ngự Thiên trầm xuống.
Tần Ý vội vàng nói: “Tôi có thể giải thích.” Mặc dù anh là vì điểm tích luỹ, nhưng anh cũng không hề có ý đồ làm thương tổn đến hắn…
Chỉ nghe giọng Đường Ngự Thiên trầm đến khó mà tin nổi, từ kẽ răng khó khăn bật ra: “Tích Phân lại là thằng nào?”( *thực ra tôi cũng không biết Đường tổng nghe ra gì, thôi ghi luôn thế này vậy.)
“…”
Đàn ông, đàn ông, sao trong đầu óc của nam chính này chỉ toàn đàn ông thôi thế!
“Điểm này không phải chỉ người, cũng không phải đồ vật.” Tần Ý không biết nên nói như thế nào, “Nói đúng ra, giống như khi anh mua đồ ở trung tâm mua sắm, có thể có điểm tích luỹ cho thẻ hội viên, chính là loại điểm như vậy. Cũng giống như cách vận hành ở trung tâm mua sắm, điểm tích luỹ có thể giảm đi một khoản tiền hay nhờ đó mà nhận được môt món quà nhỏ.”
Đường Ngự Thiên, dạng người chưa bao giờ tự mình đi mua sắm…
Điểm tích luỹ, quà tặng nhỏ.
Những từ này chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của hắn.
Lúc thường, câu hắn nói nhiều nhất đại khái là: Mua hết, không cần chọn, thẻ đây quẹt đi.
Tần Ý nhìn vẻ mặt này của hắn liền biết đối phương nghe không hiểu rồi, đang muốn thử giải thích theo cách khác cho hắn nghe. Đường Ngự Thiên lại vươn tay che miệng anh: “Được rồi, không cần nói nữa.”
“Em cứ cam tâm để nó lừa gạt em như vậy?!” Gã hét lên, bò về phía trước, mới vừa bò được một chút, đã bị một thủ hạ nấp trong bóng tối bắn trúng bụng chân, “Ngự Thiên, chỉ có anh là yêu em, em không nhớ sao, năm năm trước, tại thư viện A, em đã nắm tay anh… Em là của anh __ của anh ____”
Mao Cát Tường xoa xoa mặt, cố gắng tự giải nhiệt, nói: “Ưm… Không có chuyện gì.”
Đường Ngự Thiên nhìn đống giòi bọ đang di chuyển trên mặt đất, đến cười lạnh cũng ngại phiền. Hắn hờ hững nói: “Ồ, mày chỉnh mặt ra như vậy, tao còn cần phải nhớ mày sao?”
Tên M run run chỉ tay vào Tần Ý, còn muốn nói cái gì, Đường Ngự Thiên đã cau mày ngắt lời: “Chuyện giữa bọn tao, không cần mày quan tâm.”
Tần Ý bị loại tín nhiệm nói một không nói hai này của hắn làm cho chấn động đến mức không biết nên nói gì cho phải. Anh phát hiện, ấn tượng của anh về Đường Ngự Thiên càng lúc càng khác xa so với trong sách.
Hắn tự đại, nhưng cũng không ích kỷ. Hắn lãnh khốc, nhưng lại không lạnh lùng.
Hắn tựa hồ là một người rất mạnh mẽ.
Kỳ thật cũng vẫn có điểm yếu ớt.
“Tôi biết, cho em sự tin tưởng này của tôi, có lẽ nó sẽ thành con dao hai lưỡi trên tay em.”
Trên máy bay tư nhân, Đường Ngự Thiên khom lưng, thay anh thắt dây an toàn, dây an toàn màu đen cài xong, cũng là lúc hắn nói xong câu này.
Đường Ngự Thiên tiếp tục nói: “Em có thể cầm nó đâm về phía tôi, như vậy tôi mới có thể biết, xem mình có nên rời xa em hay không.”
Có tất cả ba máy bay tư nhân.
Đường Ngự Thiên cùng Tần Ý rời đi trước, cái thứ hai dành cho bọn Bạch Dư và Mao Cát Tường, cái cuối cùng dùng để áp giải đại boss bị bệnh thần kinh kia.
Trong bọn Vương Gia Diệp, Đường Ngự Thiên mang theo hai người, ngoại trừ Âu Dương Thần vô tình bị bỏ qua, những người khác đều lần lượt lên máy bay.
Ban đầu Âu Dương Thần cũng không nghĩ nhiều, tưởng không được ngồi thì cứ an phận chờ người ta phân nhóm khác.
Bạch Dư vỗ vỗ đầu Mao Cát Tường, ra hiệu hắn có thể lên máy bay, không ngờ Mao Cát Tường lại run rẩy cả người, đứng nguyên tại chỗ không chịu nhúc nhích.
Trời cao tựa như đặc biệt muốn giúp hắn xác minh suy đoán này, cái tên hàng giả khổ dâm kia bị hai anh giai áo đen áp tải, lúc đi ngang qua bọn hắn, cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha ha, bọn mày chắc không biết, tao đã sớm hạ độc vào trong nước uống rồi!”