Chương 1: Giới Vực
Trong đêm mưa gió lớn.
Từ cửa hàng, một thanh niên đi ra trên tay người này là một cái giỏ, bên trong chứa đủ loài đồ ăn thức uống. Nhìn chung có vẻ thanh niên này là một người thích ăn uống.
"Đồ đã mua xong rồi, phim cũng sắp chiếu, bộ chuyện mình thích cũng đã phát hành..."
"Hôm này đúng là ngày may mắn của mình"
Thanh niên nhìn giỏ đồ ăn xách trên tay, khỏi khỏi vui sướng.
"Á á á.... cứu tôi v....". Từ trong một con hẻm nhỏ, một tiếng hét của phụ nữ vang lên.
Hiện tại sắc trời đã tối, ngoài ra còn mưa to gió lớn. Vì vậy âm thanh cầu cứu kia cũng sẽ bị tiếng mưa lấn át.
cũng may...
"Vừa nãy là tiếng hét của ai à!!?". Thiếu niên họ Trần vì ở gần con hẻm, nên mơ hồ nghe thấy gì đó.
Trần Ngọc Minh trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, hắn lúc này rất muốn về nhà tận hưởng giây phút vui vẻ khi xem phim mình muốn, đọc truyện mình thích...
Nhưng!
Trần Ngoc Minh rõ ràng nghe thấy tiếng hét." Giờ làm sao đây? Gọi cảnh sát? Nếu đó là nghe lầm thì sao? Nhưng lỡ không thì sao!?" Hắn sốt sắng không còn cách nào chỉ có thể đi đến con hẻm gần đó.
Ngay khi đến gần hắn lại nghe được tiếng của đàn ông."Có người thật!" Dù chưa thấy nhưng rõ ràng thật sự có người.
Trần Ngọc Minh lại càng thêm thắc mắc mà tiếng đến.
Quả nhiên!
Sau khi tiến đến, một giọng nói của đàn ông chuyền đến." Mày cứ la thoải mái, nơi đây sẽ không ai đến đâu! Mày càng la tao càng thích, hê hê..."
Trần Ngọc Mình lấp ló hé cái đầu vào con hẻm thì thấy, gã đàn ông kia có vẻ cao to hung dữ. Hơn hết là cô gái xinh đẹp đang nằm dưới đất, chân tay dính đầy đất, hơn nữa cô gái này không có mặc áo mưa. Vậy nên nước mưa thắm vào cái áo mỏng kia, liền lộ ra thứ nên lộ.
Trần Ngọc Minh nhìn thấy cảnh này, không do dự móc điện thoại ra gọi điện, chỉ là gã đàn ông kia ngày càng tiến sát đến gần cô gái hơn. Nếu lúc này chờ cảnh sát đến sợ rằng sẽ muộn, vì vậy...
"Ê thằng kia! Mày làm gì đó, tao báo công an rồi. Có ngon thì đứng yên đó!!"
Trần Ngọc Minh đã từng nghĩ đến, hắn hiện tại đứng bên ngoài con hẻm. Nếu ra mặt, đối phương sẽ bỏ chạy, hoặc chọn cách rượt theo mình.
"Mày là thằng nào? Anh hùng cứu mỹ nhân?" Gã đàn ông mắt thấy chuyện tốt bị p·há h·oại, liền quay người tiến về thanh niên họ Trần.
"Ê ê đứng yên đứng yên nha, tao la lên cho mọi người tới đó!". Trần Ngọc Minh hoảng hốt sợ hãi, dù sao hắn từ trước giờ cũng chưa trải qua tình huống này bao giờ. Hơn nữa nhìn tướng tá đối phương với bản thân thật sự là cách biệt không nhỏ.
Gã đàn ông hung dữ cười lớn. "Ha ha mày chắc la người ta sẽ nghe thấy?". Càng nói gã càng tiến sát về phía Trần Ngọc Minh.
Thời điểm này hắn cũng bắt đầu lùi bước, dẫu sao ý định chính là làm mồi nhử cho tên kia không làm hại cô gái.
A!
Nhìn thấy gã tiến đến càng gần, hắn liền lớn tiếng hét sau đó quay đầu định chạy đi.
Chỉ là...
Đời không như mơ, từ phía sau một tên cao to khác xuất hiên. Tên to con này không nói nhiều, đạp mạnh vào bụng của hắn.
Hộc...
Trần Ngọc Minh nhất thời chưa phản ứng kịp, bản thân bị đạp văng ra sau. Trên phần bụng sau đó chuyền đến cảm giác cực kỳ đau đớn, hắn lúc này tựa như cảm giác sắp c·hết, trên miệng không ngừng nôn ọe.
"Uh, má nó đau vãi". Trần Ngọc Minh ôm bụng cố gắng đứng dậy, bản thân lúc này cũng có chút hối hận, vì đứng lãi nhãi với tên kia. Đáng ra lúc hù dọa hắn phải chạy thật nhanh....
Gã đàn ông hung dữ đứng trong con hẻm nhìn thấy sắc mặt liền trở nên độc ác. "Há há thằng ngu!" Nói rồi gã tiến đến gần đến chỗ hắn, không do dự tung một đạp thẳng vào đầu!
Kịch một tiếng, khoảng khắc đó trong đầu Trần Ngọc Minh vang lên tiếng tíchhhhh.... Sau đó hắn cảm giác đầu choáng váng, trời đất quay cuồng lộn xộn, thân hình gã hung dữ trước mặt cũng mập mập mờ biến thành hai người.
Tên to con đứng phía sau lúc này cũng lên tiếng. "Mày mau xử nó nhanh đi, nó gọi cảnh sát sắp đến rồi"
"Hả, tao vẫn chưa hả giận, phải cho nó nếm mùi vì dám làm tao mất hứng!". Gã hung ác càng thêm tức giận, hung hăng đạp vào người hắn.
Lúc này Trần Ngọc Minh nhìn đến cô gái kia đang sợ hãi, hắn không nói được. Chỉ dùng ánh mắt ra hiệu, lúc đó hắn mơ hồ nhìn thấy cô gái đang cầm gậy lên tay.
Trong lòng hắn thấy thế cũng cảm giác có chút an ủi. ' Ít nhất cô ấy sẽ cho hắn một gậy rồi chạy!"
Chỉ là...
Đời không ngờ được, cô ta cầm gậy lên xong, không tiến đến gõ vào gã hung ác kia. Mà trực tiếp chạy đến chỗ bản thân, sau đó hung ác vung mạnh nhiều nhát vào đầu.
Ực!
"Tại..tại...sao"
Máu tươi không ngưng tuôn ra, hòa màu mặt đất thấm vào vũng nước...
Sau đó Trần Ngọc Minh mơ hồ nghe thấy. "Các anh...giờ...giờ chúng ta là đồng bọn rồi, làm ơn đừng...đừng g·iết em"
....
Trong khoảng khắc hấp hôi ấy, trong đầu Trần Ngọc Minh bắt đầu hiện lên lại những ký ức từ đó đến bây giờ. Nó tựa như một thước phim chiếu lại, điểm bắt đầu từ lúc sinh ra, cho đến lúc lớn...
"Kiếp sau ta sẽ không như vậy nữa..."
.....
Khoảng khắc cuối cùng đã hết!
Tích tích tích•••
[ Đã tìm thấy một linh thể...]
[ Bắt đầu thu nạp~]
[1%....25%.....63%....80%...100%]
[ Đã tiến hành thu nạp hoàn tất!]
Trong một không gian trắng, nơi đây không có bất cứ thứ gì, thứ duy nhất nhìn thấy ở đây là một khoảng không vô tận.
Một linh thể đang lơ lững trôi nổi trong không gian này.
Linh thể đó chầm chầm mở mắt. "Chói...chói quá, mình mình c·hết rồi?" Sau khi mở to đôi mắt, Trần Ngọc Minh liền kinh ngạc.
Hắn cảm giác được lúc này cơ thể mình nhẹ như mây, hơn nữa còn vô cùng thoải mái. Nhìn lại thì thấy, thân thể của mình lúc này không một mảnh vãi, hơn nữa còn lơ lững giữa không trung?
"CLGT? Nơi đây là? Không! rõ ràng mình đ·ã c·hết rồi mà? Hơn nữa quần áo đâu rồi? Nếu c·hết sẽ lõa thể sao?"
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Trần Ngọc Minh, hắn vẫn còn nhớ rõ bản thân c·hết như nào! Càng nghĩ lại hắn càng thêm tức giận chửi rủa." Đm! Ta chù cho cả nhà các người... ta xxxxx các người..."
Chửi khoảng mười phút cho hả giận, hắn lần nữa nhìn lại nơi đây. Quay qua quay lại vẫn chỉ là một nơi màu trắng?
Không gian nào đây? Địa phủ người đâu hết rồi?
Tích Tích Tích•••
[Nhận Thấy Linh Thể đã thức tỉnh, bắt đầu tiến hành chuyền tải thông tin]
"Hả? Cái m..."
Ngay lúc không hiểu, giọng nói thần bí kia nói gì.
Aaaaaaa!!!
Trong đầu Trần Ngọc Minh lần nữa truyền đến một dãy thông tin, đoạn thông tin vừa vào đại não. Liền kéo đến cho hắn cơn đau dữ dội, đến mứt gân nổi đầy mặt, mạch mau sôi sùng sục, cái đầu như muốn nổ tung!
[ Đã tiếp thu: 6%...28%...48%...72%...96%.....100%]
[Hoàn Thành Tiếp Thu]
A.
"Thì ra là vậy, mình hiểu rồi". Trần Ngọc Minh tiếp nhận xong thông tin, vẻ mặt liền lộ ra chút hưng phấn.
Theo như thông tin đã cho, hắn hiện tại là “Linh Thể”. Một đựng linh hồn thể, sao khi con n·gười c·hết đi, linh hồn sẽ bị đẩy ra khỏi thể xác phàm tục, trở thành linh hồn thể.
Hơn nữa theo hắn biết, bản thân tiếp theo sẽ bị đưa đến một nơi gọi là “Giới Vực”
....
Sau khi thông suốt, Trần Ngọc Minh liền lộ ra vẻ mặt hưng phấn. "Hệ...hệ thống khởi động"
••••
[Cửa Sổ Nhân Vật]
► Tên: Trần Ngọc Minh
► Số Tuổi: 22
► Cấp Độ: 1
► Năng Lực Đặc Biệt: Đôi Mắt Phân Biệt Thiện Ác (Đệm)
►Vực Kỹ: Chơi game lv.5, đọc lv. 3...
► Tổng Chỉ Số: Sức mạnh 8, thể chất 7, sức lực 8, nhanh nhẹn 9, trí lực 10, năng lượng(Chưa rõ) 0.
► Điểm chỉ số: 0
►►▶Đánh giá: Cấp F( Vô dụng)
••••
Nhìn thấy bản đáng giá, Trần Ngọc Minh có chút tổn thương. "Đánh giá được rồi, sao lại còn mở ngoặc"
Sau một lúc nghĩ ngợi, Trần Ngọc Minh bắt đầu tham gia vào “Giới Vực”
[ Khởi động! Khởi động!]
[Bắt đầu Dịch Chuyển]
[Lựa chọn ngẫu nhiên địa vực sẽ đáp xuống....]
[Đã chọn thành công: Khu Vực Linh Thể, Số 25608!]
[1%....4%...17%...33%...]
"Thì ra cảm giác dịch chuyển là như này". Trần Ngọc Minh trong thời gian chờ đợi, bắt đầu xem kỹ bản cửa sổ nhân vật.
Đôi Mắt Phân Biệt Thiên Ác? Trần Ngọc Minh nhìn kỹ năng đặc biệt này liền cảm thán, giá như mình có cái này sớm thì đã...
"Xem nào, muốn xem mô tả thì...à đúng rồi ấn vào nó". Trần Ngọc Minh loay hoay một hồi, thì bấm vào phần.
► Kỹ Năng Đặc Biệt: Đôi Mắt Phân Biệt Thiên Ác.
▶Mô tả: Kỹ năng này cho phép người sở hữu, xem được một số thông tin và nhận biết tốt và xấu.....
"Uh...cũng hiểu đại khái rồi". Trần Ngọc Minh nhìn bảng mô tả, hài lòng gật đầu. Sau đó hắn bắt đầu thử kích hoạt kỹ năng.
Mở!
Sau khi mở mắt lần nữa, đôi đồng tử màu nâu đen kia của hắn lập tức biến đổi. Hóa thành một màu một đôi đồng tử màu vàng kim.
[ ...54%...72%...100%]
[Hoàn Thành Dịch Chuyển]
Mở mắt lần nữa, Trần Ngọc Minh liền kinh ngạc. Bản thân hiện tại đang đứng trong một nơi hoàn toàn xa lạ.
Sau khi được dịch chuyển đến đây, quần áo trên người cũng tự động hiện ra. Là một cái áo dài tay, một cái quần dài ống chân, bên hông là một cái dao ngắn và một cái túi nhỏ bên trong chính là chứa đồ ăn...
Trần Ngọc Minh vừa đến nơi liền quay đầu quan sát xung quanh, quả nhiên không chỉ có mình hắn mà có rất nhiều người. Những người này, có người thì hốt hoảng lo sợ, có người thì lộ ra sự háo hức mong chờ. Nhìn chung mọi người đều là người mới giống hắn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!