Vực Sâu Vô Tận

Chương 12: Gặp Mặt.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 12: Gặp Mặt.
Róc rách róc rách.
Ngồi cạnh con suối, Trần Ngọc Minh bắt đầu thả mình nằm nghỉ ngơi dưới mặt cỏ.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, Trần Ngọc Minh càng hiểu rõ thêm một vài điều.
"Vừa nãy mình hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt hổ, cùng với đám sói lúc trước. Vậy hôm nay được bao nhiêu nhỉ?". Trần Ngọc Minh lập tức triệu hồi bản điểm của mình.
[Bạn đang sở hữu: 3240 điểm]
3240 điểm? Đúng là không ít. Tính ra hôm nay may mắn cũng kiếm được hơn 300 điểm.
Phải rồi trạng thái của mình!
Trần Ngọc Minh vừa nghĩ đến, ngay lập tức bảng trạng thái liền xuất hiện.
[Tỉ lệ mài mòn linh hồn của đại diện: Trần Ngọc Minh hiện tại là 34%]
"Cũng may vẫn còn ít". Trần Ngọc Minh nhẹ nhõm thở phào.
Sau khi trải qua nhiều truyện, cách nữa tháng trước.
Khi hắn đang trên đường nhận nhiệm vụ.
"Aaaaaa, cứu với cứu với. Ai đó làm ơn giúp...". Một người trung niên đột nhiên nằm một chỗ kêu cứu.
Cũng vì tò mò hắn liền tiến tới xem thử, kết quả liền thấy. Người trung niên kia vậy mà lại đang tan biến!
"Cứu cứu với, ai có điểm làm ơn cho tôi một ít với". Người trung niên ngày một hốt hoảng, nhìn lại thì thấy những ngón tay của gã đã bắt đầu biến mất.
"Thời hạn của tôi hết rồi, tôi cũng không còn điể...." Chưa nói hết, nữa người của gã đã tan biến.
....
Sau ngày hôm đó hắn mới nhớ rằng, bản thân vẫn đang dính phải trạng thái 'Mài mòn'. Vì thế Trần Ngọc Minh bắt đầu tìm cách ngăn chặn, cuối cùng phát hiện chỉ cần ăn một viên gọi là Thuốc Áp Hồn.
Công dụng như tên, chỉ cần uống một viên sẽ có thể chấn áp trạng thái mài mòn linh hồn. Tuy nhiên khi vào 'Gian trao đổi'.
Hả!
[1 viên: 250 điểm, giới hạn lượt mua một viên một ngày]
Những ngày tiếp theo Trần Ngọc Minh đều đều mua một viên uống vào. Như vậy sẽ ngăn cách thời gian mại mòn.
Nghĩ ngơi một lát Trần Ngọc Minh liền ngồi dậy. Bắt đầu trở về khu an toàn, tiếp tục nhận nhiệm vụ.
Đi được một đoạn.
"Á á á cứu với!!". Từ đằng xa một tiếng hét của phụ nữ vang lên.
Trần Ngọc Minh vừa nghe, đột nhiên cau mày. Ngay lập tức chuyển hướng rời đi về hướng khác.
Loạt xoạt loạt xoạt...
Hắn khi chuyển hướng liền đi ngày một nhanh hơn, giống như bị đó đó đuổi. Chớp mắt liền đứng trước mái vòm khu an toàn.
Tại khu vực lúc nãy.
"Chậc, mẹ nó tên kia vừa nghe mình la cứu liền chuyển hướng chạy mất hút."
"Không ngờ tên đó vẫn còn sống. Lẽ nào thằng Cường m·ất t·ích là do nó?"
...
Trần Ngọc Minh từng bước đi đến bảng nhiệm vụ.
Trên đường đi hắn chạm mặt với vài người có phần nổi bật.
Đó là một gã thanh niên, nghe nói gã sau một tháng thành lập nên nhóm hơn mười ngươi. Vốn định cùng nhau sinh tồn, có tên là Bình Minh Ngày Mai.
Ngoài ra còn có một cô gái, cô ta vốn luôn lạnh lùng. Nghe nói có vài gã vì chọc tức cô ta, liền b·ị c·hém c·hết....
Ngoài ra còn có vài người nổi bật khác....
Những thông tin này chính là hắn trong lúc mua vài món đồ trong quầy hàng, 'Vô tình' nghe thấy.
"Này anh bạn, tôi thấy cậu thường xuyên làm nhiệm vụ một mình. Có muốn cùng tôi lập đội không?". Phía xa xa, một tên thanh niên mặt mày ưa nhìn tiến tới Trần Ngọc Minh.
"Hả?". Trần Ngọc Minh há mồm kinh ngạc, sau đó thản nhiên hỏi.
"Chúng ta quen nhau à?"
Gã thanh niên tên Danh gãi đầu cười cười.
"Ha ha thật xin lỗi, quên mất giới thiệu tôi tên Bảo Danh. Rất vui gặp mặt"
Trần Ngọc Minh nhìn thấy cảnh này đột nhiên nhớ lại, lúc trước bản thân gặp Huỳnh Quốc Lâm như thế nào.
Ai nấy đều như vậy sao?
"Ùmmm, tôi tên Hoàng Anh". Cân nhắc một lát, Trần Ngọc Minh liền trả lời.
Sau đó hắn không cho đối phương nói gì nữa, liền dứt khoát từ chối lời đề nghị.
"Giới thiệu xong rồi, tôi muốn làm nhiệm vụ một mình. Tạm Biệt"
Nói rồi Trần Ngọc Minh lách người, bước tiếp.
Ngay khi hắn đi xa, tên Danh liền nhăn mặt khó chịu.
"Vốn muốn cho mày cơ hội, nhưng xem ra phải xử lí thêm một tên rồi. Nhìn nó xem ra điểm không ít, khà khà..."
Vừa hay chuyện vừa nãy giữa hai người, đều được một người khác nghe với thấy rõ.
Nên chọn cái nào nhỉ? Săn Chim Vừng Cánh Cứng? Không được, con này chơi không lại....
Loay hoay một lúc cuối cùng Trần Ngọc Minh liền chọn được một nhiệm vụ ưng ý.
Lấy cái này vậy!
Sau khi có được nhiệm vụ, Trần Ngọc Minh như thường xem tờ hướng dẫn.
Mà trải mà nhiều lần hắn phát hiện, tờ hướng dẫn càng nhiều thì nhiệm vụ càng khó. Ví dụ như nhiệm vụ cấp E kia, tờ hướng dẫn vậy mà lại là một cuốn sách mỏng. Còn những nhiệm vụ nhỏ, thì chỉ cần một tờ giấy dài 15 cm.
Bắt hai con heo rừng Rnue!
Trần Ngọc Minh tiếp theo liền quay đầu hướng tay nam rẻ phải đi đến.
Đến nơi hắn liền kinh ngạc.
Hự! Muốn g·iết mình đây mà. Rõ ràng là một đàn heo rừng hơn 30 con!
Trần Ngọc Minh làm theo kế hoạch cũ, quan sát chờ đợi thời cơ. Lần này hắn chính là lẩn trốn núp trên cây.
Qua nhiều lần săn bắt kỹ năng của hắn tăng lên không ít.
[Kích Hoạt: Quan sát lv.3]
Sau khi khởi động vực kỹ, nhãn lực hắn tặng cường lên nhiều lần, có khả năng nhìn thấy vật xa cùng với chuyển động hơi nhanh.
[Kích Hoạt: Kiên Nhẫn lv.3]
Sự bền bỉ cùng với độ tập chung của khi kích hoạt kỹ năng, cũng tăng cao vài bậc.
A, hai con heo bọn nó đang...
Mù mắt quá!!!
Trần Ngọc Minh đột nhiên thu lại kỹ năng, chỉ quan sát bình thường.
Mà hành động này nãy giờ của hắn, đều bị một cặp mắt theo dõi sát sao.
Mình nên làm gì nhỉ? g·iết hết tất cả? Không được! Nhiều như vậy nào có dễ. Hay thử dùng độc?
Thôi bỏ đi, nhiệm vụ chỉ kêu bắt hai con. Nếu mà mình vì vậy tiêu diệt hết cũng không được.
Phải làm sao đây?...
Hay chờ đợi canh lúc nó không để ý, phóng lưỡi đao gió?
...
Trần Ngọc Minh vò đầu bứt tai liền đem chuyện đó dừng lại, chi bằng tiếp tục quan sát.
1 tiếng.
2 tiếng.
....
5 tiếng.

Bạn đang đọc bộ truyện Vực Sâu Vô Tận tại truyen35.shop

Trong thời gian này hắn ngoài trừ quan sát ra chỉ có ăn uống. Không còn làm thêm điều gì nữa.
Động rồi!
Sau lại như vậy nhỉ?
Nhìn thấy đám lớn rừng di chuyển đi đến chỗ khác, hắn liền nghĩ ra một ý!
Tiếp theo Trần Ngọc Minh không chờ đợi nữa, mà hắn liền chạy đến một nơi, chọc cho con chim Vừng Cánh Cứng to hơn 5m kia đuổi theo mình.
Quátttttt!
Nó lớn tiếng hét một câu, sau đó nổi giận đùng đùng đuổi sát theo sau.
Nguyên bản lí do chính là vì có một tên nhân loại, không không lại đi phá tổ của mình!
Chim Vừng kia ngày càng đuổi sát sao.
Trần Ngọc Minh chạy phía trước vẻ mặt lộ ra sự vui mừng. Mừng vì kế hoạch sắp thành, hơn nữa thể lực của bản thân ngày càng nhiều. Lúc trước chạy hơn nữa tiếng đã mệt sắp xỉu, nay bản thân chạy nhanh liên tục trong 2 tiếng. Vậy mà chỉ hơi mệt!
Đến rồi đến rồi.
Quáttttt!!!
Ngay chỗ khu vực tập chung đàn heo rừng, một con chim to đùng từ trên cao đập mạnh đôi cánh đang dần hạ xuống.
Khoảng khắc nó dần hạ xuống, cây cối xung quanh liền bị thôi bay do lực gió mà đôi cánh tạo ra.
Hự... mạnh mạnh quá. Trần Ngọc Minh tại một bên cũng phải cố né tránh cơn gió thổi tới. Sợ rằng chút nữa sẽ có bão!
Ét ét ét.....
Đàn lợn tập chung quanh khu đó, cũng bắt đầu chạy tán loạn.
Cơ hội!
Nhanh như chớp hắn liền chạy đến, cầm thanh trường đao dễ dàng xử lý hai con. Sau đó bản thân liền mất hút không thấy dạng.
[Hoàn tất nhiệm vụ: Tiêu diệt heo rừng Rnue.
Tổng kết: bạn đã hoàn thành tiêu diệt 2 con heo rừng Rnue.]
[Đang tính toán~~~]
[Hoàn Tất Tính Toán]
[Bạn đã nhận được 130 điểm]
Tại khu vực gần mái vòm bảo vệ.
"Hộc, may mà nó không đuổi theo". Trần Ngọc Minh chạy một mạch liền dừng chân nghĩ ngơi.
Đúng lúc này tên Danh vừa nãy không biết có phải trùng hợp hay không. Mà lại gặp được hắn, hơn nữa còn đang đi cùng một nhóm người trở về mái vòm.
Sao lại là hắn!
Trần Ngọc Minh nhăn mặt ngay tức khắc quay đầu chỗ khác, cầu mong tên này không nhìn thấy mình...
"Ô kia chẳng phải Hoàng Anh sao? Sao lại ở đây mà vẻ mặt còn mỏi mệt như thế?". Giọng nói của tên Danh đột nhiên truyền đến.
Không ổn?
Trần Ngọc Minh không chút do dự, hướng thẳng khu an toàn mà chạy thục mạng.
"Này, này, sao chạy...". Tên Danh lập tức phản ứng quay đầu nhìn nhóm người.
"Hắn chạy kìa mọi người! Mau mau đuổi theo!!!"
"Được anh em, chạy theo bắt nó. Nó chắc chắn có rất nhiều điểm"
...
Hộc hộc.
Vừa chạy hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy đám người kia đuổi sát sao.
"Này thằng kia đứng lại, chúng ta nói chuyện chút"
Trần Ngọc Minh vừa nghe liền khinh bỉ.
"Đứng lại? Tao đâu bị khùng mà đứng lại nói chuyện!"
Chạy được một lúc hắn đột nhiên bắt đầu kiệt sức, má nó nếu mà còn thuốc hồi phục kia là được rồi!
Hộc hộc...
Hự, hình như bị xốc hông rồi!
Tốc độ hắn bắt đầu giảm mạnh, đành liều vậy!
Gian trao đổi.
Lấy cho tao một lọ thuốc hồi phục cấp tốc...
Bịch.
Đột nhiên Trần Ngọc Minh dừng lại, nhân cơ hội này đám người theo sau không do dự tung một đáp.
Aaaa ưuuuuu....
Theo quán tinh hắn bị đẩy về phía trước, lê một đoạn dưới đất.
"Ha ha sao không chạy nữa? Biết sợ rồi?". Nói rồi bọn nó không để tên họ Trần kịp thở.
Liên tiếp xúm lại hội đồng, mỗi thằng tay đấm chân đá liên tục một hồi.
Trần Ngọc Minh nhất thời chỉ có thể chịu đựng, chờ thời cơ phản kích.
Đúng lúc này!
Phịch một tiếng, một vật gì đó rơi xuống đất.
Nhóm người đó nghe thấy liên quay đầu. Hả!
"Đó! Đó...đó, không phải là đầu của thẳng danh sau?".
"Phải, là nó đó! Nhưng mà là ai làm?"
.....
Nhìn thấy thủ cấp của một đồng bọn nằm dưới đất, cả nhóm bắt đầu cảnh giác. Bọn chúng tụ lại một nhóm quay quanh nhau, bắt đầu cầm v·ũ k·hí thủ thế.
"Sao hả sợ rồi". Lúc này đột nhiên phía trước mặt, trên một cái cây một giọng nói vang lên.
Đám người liếc mắt nhìn đến nơi phát ra âm thanh, trước mặt lúc này vậy mà lại là một cô gái xinh đẹp.
"Mày..."
"Aaaa"
"Không ổn tên đó đánh trả kìa"
Phải!
Chính lúc bọn kia không chú ý, Trần Ngọc Minh ngay lập tức mua thuốc hồi phục cấp tốc để sử dụng. Sau khi bình phục, ngay lập tức hắn không do dự mà cầm đao xong lên chém liên tiếp mấy tên.
Aaa
A
....
Liên tiếp sau đó là tiếng hét thảm thét của đám người kia. Sau khi xử lý xong, hắn liền mệt mỏi vội vã rời đi.
"Này, không cảm ơn à?". Cô nàng kia đột nhiên tiến gần, nhìn thấy cả người thanh niên trước mặt đầy v·ết t·hương.
"Cảm ơn". Trần Ngọc Minh nói xong liền tránh xa, tìm một hướng khác rời đi.
"Hả? khoang...khoang". Cô gái đột nhiên giơ tay định ngăn thì...
"Đứng yên!". Hắn lập tức vung trường đao trước mắt, ánh mắt đầy chứa đầy sát ý.
Nhìn thấy cảnh này, cô liền kinh ngạc, sau đó liền nói.
"Ta vừa cứu người đó!"
"Ta cảm ơn rồi mà". Trần Ngọc Minh thản nhiên nói.
"Cũng...cũng đúng nhưng..."
Chưa nói hết liền bị Trần Ngọc Minh chặn họng.
"Nhưng cái gì? Ta cũng đã cảm ơn như cô muốn. Vậy nên tạm biệt". Trần Ngọc Minh nói rồi liền lập tức rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vực Sâu Vô Tận, truyện Vực Sâu Vô Tận , đọc truyện Vực Sâu Vô Tận full , Vực Sâu Vô Tận full , Vực Sâu Vô Tận chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top