Vực Sâu Vô Tận

Chương 14: Nơi Trú Ẩn.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 14: Nơi Trú Ẩn.
Hai tiếng sau, tiếng động đánh nhau bên ngoài đã giảm bớt, sau một lúc thì không nghe thấy gì nữa.
Hừm, chắc như vậy cũng hồi phục đủ rồi.
Trần Ngọc Minh bắt đầu đứng dậy, cầm sẵn trường đao trên tay. Sao đó cẩn thận nhìn vào cái lỗ nhỏ ở trước cửa, xem xem bên ngoài có ai không.
Khi đã yên tĩnh, không còn nghe thấy gì Trần Ngọc Minh cảnh giác bắt hành động. Kẽo...
Cánh cửa chẩm chậm mở ra. Tiếp theo sau Trần Ngọc Minh cẩn thận bước ra.
Không có ai?
Trần Ngọc Minh nhìn khung cảnh hỗn loạn, thi thể rải rác đầy nơi. Sau khi nghĩ ngợi gì đó, hắn tiếp tục tiến ra đại sảnh.
Từ trên lầu nhìn xuống Trần Ngọc Minh liền nhăn mặt không muốn nhìn lâu hơn.
Sau cuộc hỗn chiến kéo dài hơn mấy tiếng, hiện tại bên dưới máu tươi cũng bắt đầu khô lại, trong đó hắn còn mơ hồ thấy nội tại rách ra từ cơ thể....
Nhìn thấy không có ai, hắn không vội manh động lao xuống.
Mà từ từ chậm rãi, cẩn thận từng bước nhẹ nhàng đi xuống. Cố không gây tiếng động.
Chỉ là...
"Aaaaa".
Đột nhiên nhiên lúc này một thanh niên vội vã lao ra, sắc mặt người này vừa hoảng sợ vừa có chút lo lắng.
Là một tên nhát gan.
Trần Ngọc Minh lập tức giơ đao đỡ lấy nhát chém từ tên kia.
Ngay sau đó gã nhìn Trần Ngọc Minh vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Làm...làm ơn, tôi chỉ còn lại 3% là sẽ chết. Xin...xin hãy cho tôi điểm"
Gì?
Trần Ngọc Minh sau đó liền hiểu ra tên này cũng. giống mình, núp một nơi nào đó mới sống sót. Chỉ là hắn có lẽ không đủ thời gian, vậy nên mới cần điểm...
Tùy nhiên, sao phải cho?
Nói rồi Trần Ngọc Minh không chút do dự vung kiếm!
Soạt, phịch.
Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng kể từ thời khắc đó hắn đã hạ quyết tâm, sẽ không nhân nhượng. Hay làm việc gì một cách thiếu suy nghĩ, phải sống sót. Dù cho có dùng mọi thủ đoạn!
"Chắc chỗ đó là ổn nhất?". Trần Ngọc Minh nghĩ đến một nơi, sau đó liền quyết định sẽ đến đó để trú.
Nhưng trước khi đi... hắn không quên lấy những thứ lấy được từ những cái xác.
Dù sao chắc chắn bản thân sẽ cần, vì vậy cần phải thu thập nhiều vật phẩm càng hữu ích càng tốt.
Sau khi đã xong xuôi Trần Ngọc Minh bắt đầu rời khỏi nơi này.
Sau khi ra bên ngoài, cũng không khác trong đây là mấy. Nhưng nhìn số lượng có vẻ là ít hơn. Phải chăng là ở đây họ đã trốn vào rừng?
Hừ! Vậy thì hơi mệt rồi.
Trần Ngọc Minh tiếp theo đi dọc con đường, khi đi ngang qua Khu Tọa hắn liền dừng chân lại.
không biết...
Trần Ngọc Minh tiến tới xem xem có vào được bên trong không thì.
[Cảnh Báo! Khu Vực Đã Bị Khóa]
Nhìn thấy dòng thông báo hắn cũng đã có thể khẳng định chắc chắn, xem ra tật cả mọi thứ ở khu an toàn đều bị khóa.
Vậy Gian Trao Đổi thì sao?
Nhất thời ý niệm vừa động một màn hình thông báo liền hiện lên.
[Tất cả cửa hàng hiện tại đều đã bị khóa!]
[Khi kết thúc vực cảnh số 0, sẽ tự động được mở]
Nhìn thấy dòng này hắn mặc dù có chút thất vọng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui mừng. Thất vọng vì không thể sử dụng cửa hàng để mua vật phẩm đồ nữa, vui mừng vì bản thân trước đó đã tiêu gần hết điểm để mua vật phẩm cùng kỹ năng, với một ít lương thực...
Tính ra... cũng phải cảm ơn tên kia nhỉ!
Lảm nhảm tự nói một lát, cuối cùng hắn cũng đi ra khỏi khu an toàn. Bắt đầu tiến sâu hơn vào rừng.
"Này mày thấy thằng đó không? Nhìn là biết không phải dạng vừa!"
"Thì sao?"
"Chắc chắn tên đó sẽ có rất nhiều đồ tốt, chi bằng tao với mày hợp tác. Ra tay xử lí nó, đến lúc đó hai ta sẽ chia đôi. Thế nào?"
"Những lỡ..."
"Lỡ lỡ cái gì, sao thế nào”
"Uhm... được. Cứ làm làm vậy, chờ thời cơ chúng ta úp sọt nó!!”
Trên đoạn đường đi Trần Ngọc Minh vẫn không hạ cảnh giác, mà luôn chú ý xung quanh cùng phía trước.
Đúng lúc này từ một bụi cỏ gần đó. sột xoạt sột xoạt vài tiếng.
Bụi cỏ rung lắc? Có thứ gì đó!?
Trần Ngọc Minh giơ đao về phía trước, chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu.
Chỉ là...
Hả? Một con thỏ?
Hừ, vậy cũng tốt.
Ngay lập tức hắn liền không do dự nhắm chuẩn, khép lòng bàn tay lại sau đó chém một đường vào không khí.
Vụt vụt...

Bạn đang đọc bộ truyện Vực Sâu Vô Tận tại truyen35.shop

Soat!
Từ trong lòng bàn tay bắn ra một lưỡi đao gió, nó hướng thẳng vị trí con thỏ bắn tới.
Trúng rồi!
Con thỏ bị một đường chém trúng, chết ngay tại chỗ. Trần Ngọc Minh sau đó liền chạy tới đem con thỏ đến một khu vực gầr dòng sông.
"Nướng thôi nướng thôi”. Trần Ngọc Minh đánh lửa rồi bắt đầu xử lí sạch phần không ăn được. Tiếp theo hắn liền lấy ra lẹ gia vị, mà bản thân mua từ một người biết nấu ăn.
...
Sau khi nướng xong, Trần Ngọc Minh liền trở nên vui vẻ.
"Lần này, đúng là thơm thật". Ngay sau đó hắn liền chậm rãi thưởng thức đồ ăn.
Tại một bên khác.
"kìa kìa mày nhìn kìa! Nó đang ăn thỏ nướng."
"Phải, mùi hương cay nòng này còn tỏa đến chỗ tao. Đúng là thơm ngon."
"Đúng vậy, nhân lúc nó mất cảnh giác cùng ra tay."
"Được!
Nhăm nhăm nhăm~~~
Đang lúc hăng say thưởng thức đồ ăn, đột nhiên từ phía sau chuyền đến!
"Aaa, chết đi". Một tên thanh niên gầy gò, trên cổ đeo cái khăn màu đỏ đang lao nhanh tới. Hơn nữa trên tay gã này còn cầm một con dao dài hơn 1m.
Đến rồi?
Trần Ngọc Minh không bất ngờ mấy, vừa nãy khi đang đi hắn đã nghe được tiếng ai đó. Chỉ là không chắc chắn, vậy nên mới giả vở ngồi ở khu vực trống trải này để ăn thỏ nướng.
kết quả thật sự có người, hơn nữa còn không phải một.
Trần Ngọc Minh vội cầm thanh đao dưới đất lên, rồi lập tức đứng dậy chiên đấu.
Trước hết hắn nhìn về gã to béo chạy chậm kia, rồi lại nhìn gã gầy gò đang điên cuồng lao đến.
Cũng nên thử những thứ mình mới mua rồi!
Trần Ngọc Minh lấy thế, sau đó phịch! Một tiếng. Thủ cấp của gã gày gò đã rớt xuống đất.
"Hả? Hả!! Chuyện gì thế này thằng kia chết rồi?". Tên to béo nhìn thấy liền hốt hoảng. Rõ ràng chỉ trong chớp mắt, nhưng thằng kia lại xuất hiện ở vị trí tên gầy. Rồi một đao hạ xuống, dễ dàng chém đứt...
Chạy? Đâu có dễ.
Trần Ngọc Minh ngay lập tức chuyển hướng, dùng tốc độ của mình. Chỉ trong mắt liền đuổi kịp, tiếp theo thì...
Nhát Chém Lửa!
Lưỡi Đao ngay ngay lập tức phừng lên ngọn lửa màu tím. Sau đó liền chém vào người tên to béo.
Aaaaaa.
Ngay khi vừa bị chém trúng, tên to béo đau đớn la hét.
Kỳ lạ thay sau khi chém trúng, vết thương không chảy ra máu. Nhưng lại tệ hơn đó chính là ngọn lửa bắt đầu lây lan sau một lúc tên to béo liền bị “ăn mòn”. Trở thành bộ xương, sau đó cuối cùng là thành cát bụi.
"Tợi...lợi hại thật!". Trần Ngọc Minh kinh ngạc nhìn thanh kiếm đang được, ngọn lửa tím bao bọc xung quanh.
Sỡ dĩ sau khi chém vào người tên béo, nhưng máu trên người hắn không phun ra là vì. Trong mô tả ngọn lửa của chiêu này sau khi va chạm vết thương, sẽ lấy máu làm chất dẫn bắt đầu phát tán...
Đó cũng chính là một lí do hắn không dùng tại khu an toàn.
Sau khi giải quyết xong một tiêu, Trần Ngọc Minh quay đầu đi đến chỗ thi thể của tên gầy, tiếp theo liền nhặt cái tui lên, bỏ vào không gian đạo cụ của mình.
"Tiếc thật, cái túi kia lại bị lửa đốt...”
Sau khi xử lí xong hắn cẩn thận xóa sạch dấu vết, sau đó tiếp tục đến chỗ mình muốn.
Dọc đường sau đó hắn gặp đủ loại quái vật cùng với vài người. Tùy nhiên vì không muốn tốn, Trần Ngọc Minh chỉ tránh né, cố gắng gây ít xung đột nhất có thể.
Thời gian sau đó trôi qua, hắn cuối cùng cũng dừng chân lại tại một nơi.
"Đến nơi rồi”. Trần Ngọc Minh nhìn cái hang to lớn trước mặt liền vui mừng.
Cái hang động này trước đo chính là Trần Ngọc Minh vô tình tìm thấy, cũng chính là cái hang động này hắn từng dẫn Huỳnh Quốc Lâm đến để cho gã trúng phải thuốc gấy suy yếu...
Sau khi đi vào trong, vẫn như trước không đổi. Là một nơi thiếu ánh sáng, tôi đen như mực.
Trần Ngọc Minh không dừng lại, tiếp tục mò mẫn tiến về một khúc của. Sau khi đi thêm một lát.
"Có ánh sáng”
Hắn sau đó liền dựa vào điểm sáng bắt đầu tiến sâu hơn.
Sau khi tiến vào quả nhiên!
Là một hàng động thiên nhiên tạo ra, bên trong này. Từ phía trên cao có thể thấy có ánh sáng chiếu vào, hơn nữa tại một góc còn có một dòng suối nhỏ đang chảy liên tục.
"Quả thật thích hợp, tiếp theo phải dọn dẹp thêm một chút.” Trần Ngọc Minh không bất ngờ mấy, dù sao hắn từng vào đây vài lần.
Nhìn thấy chỗ ở mới này, hắn có chút bồi hồi, trong đầu nhớ lại trước kia.
Lúc đó đang trong quá trình làm nhiệm vụ thì bị, một con quái vật đuổi theo. Vì không đủ mạnh bản thân chỉ có thể chạy và chạy...
Cho đến khi không biết chạy bao lâu, hắn liền bị lạc vào nơi đây, kết quả liền phát hiện ra nơi này!
Sau đó khi dưỡng thương nghĩ ngơi ở đây, bản thân hắn cũng nghĩ ra kế hoạch tập kích Huỳnh Quốc Lâm tại nơi đây!
Chi là chuyện không theo ý muốn, nào ngờ tên đó bị trúng loại độc suy yếu vẫn mạnh như vậy...
Sau khi kết thúc hồi tưởng hắn liền bắt đầu kiểm tra vật dụng.
"Để xem nào". Ngay sau Trần Ngọc Minh liền mở ra từng cái túi, lấy ra hết mọi thứ trong đó.
Sau một lúc liền bắt đầu phân loại....
Sau khi đã chọn được thứ nào dùng được, thứ nào không dùng được. Trần Ngọc Minh bắt đầu chuẩn bị vách ngăn!

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vực Sâu Vô Tận, truyện Vực Sâu Vô Tận , đọc truyện Vực Sâu Vô Tận full , Vực Sâu Vô Tận full , Vực Sâu Vô Tận chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top