Chương 17: Đụng Độ (2).
"Aaaaa"
"Mọi người tiếp tục đuổi theo, chỉ có duy nhất mình hắn thôi!!!"
"Phải nhanh lênnnnn!!!! Aaaa"
Trong khu rừng nọ, từ trên cao nhìn xuống có thể chứng kiên, một cảnh tượng kinh hoàng. Vô số t·hi t·hể nằm rải rác khắp mặt đất.
Khung cảnh hiện tại vô cùng hỗn loạn, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng gào thét rên rỉ. Khói lửa nổi lên mù mịt, bao quanh cả cánh rừng rộng lớn.
Lúc này một nhóm người đang điên cuồng truy g·iết, đuổi theo một thanh niên gắt gao.
"Aaaaa, xin tha mạng". Thanh niên giơ hai tay lên cao, ra hiệu đầu hạng, trên miệng thì không ngừng xin tha.
"Đuổi theo!!! Phải bắt được nó!". Nhóm người phía sau không có dấu hiệu gì là sẽ tha mạng. Bọn chúng không ngừng đuổi theo sau, ngoài ra còn hét lớn ra hiệu.
Trên tay mỗi người ai này đều cầm đao kiếm các loại, không ngừng đuổi theo một thanh niên áo xanh nọ. Thanh niên này không ai khác chính là Trần Thông!
Đuổi theo một hồi đám người đó chợt dừng lại, không ngừng thở hổn hển.
"Hộc...hộc, tên kia kêu tha mạng. Nhưng chạy nhanh thế kia..."
Đúng lúc này...
Cách.
"Ai đó!"
Tiếp theo sau chỉ toàn là âm thanh của kiếm chém qua da thịt.
soạt.
Soạt.
Soạt.
Vài tiếng.
"Ưuuuu"
"Aaaa".
Tiếng rên la, kêu đau từ nhóm người nọ.
Nhìn lại, nhóm người liền thấy. Là gã kia! Lý Thiên Phong.
"Mày...mày sao lại ở đây?". Một tên trong chúng kinh ngạc hoảng hồn, ngón tay chỉ tới trước mặt.
"Tao sao ở đây à? C·hết đi rồi hỏi xem tại sao". Lý Thiên Phong chỉ cười khẩy, đáp một câu.
Sau đó hắn liền bắt đầu di chuyển, trong chớp mắt thân ảnh đã vô thanh vô tức không thấy nữa.
"Hả hắn lại nữa rồi!!". Một tên nhớ lại khung cảnh từng gặp hắn kêu lên.
Tiếp theo sau đó cả đám hợp lại, lưng áp vào nhau tạo thế thủ.
Aaaaa!!!!
Hự!!!
Ự!!!!
Liên tiếp vô số người ngã xuống, bọn họ hiện tại chỉ thấy một bóng đen xẹt qua. Rồi ngay lập tức lại biến mất, cứ như thế mỗi lần bóng đen đó xuất hiện lại có một người ngã xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh người này, một vài tên bắt đầu lo lắng sợ hãi.
"Chuyện... chuyện gì vậy. Hắn di chuyển nhanh quá!"
"Cứ như vậy chúng ta sẽ c·hết hết! Mọi người mau chia nhau chạy mỗi người một hướng. Như vậy khả năng sống sót sẽ cao hơn". Một tên trong nhóm, có vẻ là thủ lĩnh đột nhiên ra lệnh.
"Vâng"
Ngay lập tức hơn bảy người, mỗi tên chia mỗi hướng. Sau đó lập tức dồn lực vào đôi chân chạy hết sức có thể.
"Muốn chạy? Nào dễ thế". Giọng nói của Lý Thiên Phong cất lên. Ngay lập tức hắn triển khai trận pháp.
Khu vực xung quanh ngay lập tức bị một rào chắn vô hình chặn lại. Tiếp theo tốc độ của hắn ngày càng nhanh hơn, một người một kiếm tàn sát bảy hướng.
Chỉ trong chớp mắt, hắn liền giải quyết xong mọi thứ!
"Hừ, vậy là cuối cùng cũng giải quyết xong cái bang hội này!". Lý Thiên Phong lau v·ết m·áu còn dính trên mặt, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, bình thản nói.
.....
Mấy tiếng trước.
Sau khi tập hợp xong xuôi cả bang hội.
Tên Han ngay lập tức dựa theo vị trí đánh dấu trên người các thuộc hạ tiến tới.
"Mọi người sẵn sàng hết chưa? Kẻ địch rất có thể là cùng hội với hai nhóm kia!!". Tên Han đứng trước các nhóm thuộc hạ, dõng dạc lớn tiếng.
Lời hùng hồn của thủ lĩnh liền làm cho các nhóm thành viên, nổi lên ý chí chiến đấu. Đồng thanh hét lớn.
"Sẵn sàng!!!"
Han thấy thế liền lộ ra biểu cảm hài lòng gật đầu.
"Tốt! Vậy chúng ta bắt đầu tổng t·ấn c·ông. Và phải nhớ thật kỹ! Không được khinh suất"
"Rõ!!!!"
Ngay sau đó tất cả mọi người bắt đầu di chuyển đến hướng khu rừng phía bắc, nơi mà Trần Ngọc Minh sinh sống!
Mà hơn hết không chỉ mình hắn, phía bắc nơi đó còn có hai nhóm khác. Một nhóm là do Lý Thiên Phong lãnh đạo, nhóm khác chính là cặp đôi chị em kia!!
Sau khi giản lược sơ qua tình hình. Mọi người cẩn thận tiến sâu hơn vào khu rừng phía bắc.
Mà lúc này, không chỉ có mình nhóm Bình Minh Ngày Mai hoạt động.
Tại trên đỉnh của một cái cây cao, một đôi mắt lặng lẽ theo dõi.
"Thấy rồi, nhóm đó đang bắt đầu di chuyển! Mà hình như không phải về phía chúng ta!". Luna đứng trên ngọn cây cao, quan sát xong liền quay xuống thông báo lại cho đồng bọn.
Chúc Vi đứng trên cành cây gần đó, bắt đầu đưa ra ý kiến.
"Rất có thể bọn chúng sợ chúng ta biết, nên mới đánh lạc hướng. Chờ chúng ta hạ cảnh giác liền ra tay!!?"
"Cái này... cũng rất có thể!!". Luna gật đầu đồng ý, sau đó thì lại bàn bạc nên làm thế nào cho hợp lý?
"Đợi chờ chi bằng ra tay trước!". Chúc Vi mặt không biến sắc, quả quyết nói.
"Hả ra tay? Nhưng bọn chúng đếm sơ cũng trên 50 người đó!". Luna kinh ngạc hỏi.
"Ai nói chúng ta cần ra tay trực tiếp!"
....
"Anh Phong không ổn rồi! Bọn nó đang tiến gần đến chúng ta!!!". Trần Thông chạy đến hớt hải, thông báo.
Lý Thiên Phong ngồi khoanh chân nhắm mắt, sau khi nghe lời của Trần Thông đột nhiên mở mắt.
"Tới rồi!"
Hắn chỉ nói một câu này, làm cho Trần Thông nghe xong liền khó hiểu.
"Hả, à đúng đúng vậy bọn chúng tới rồi!!!"
"Vậy...chúng ta nên làm sao đây anh Phong?"
Lý Thiên Phong nét mặt bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy.
"Cũng chỉ có 60 ngươi! Đợi chờ chi bằng ra tay trước!!"
"Hả!!!? Vậy chúng ta nên...". Trần Thông nghe xong càng thêm khó hiểu.
"Chúng ta sẽ..."
"Vậy...có được không...?"
"Chắc chắn thành công". Lý Thiên Phong tự tin khẳng định chắc nịch.
....
Lúc này tại hang động của Trần Ngọc Minh, hắn vẫn không biết gì. Vô tư nghĩ ngơi....
.....
Dẫn đầu nhóm đi, Han quay sang nhìn tên lùn kia. Thắc mắc hỏi.
"Thế nào? Sắp đến chưa?"
Tên lùn chỉnh chỉnh cái kính, sau đó cẩn thận nhìn vào một miếng ngọc hình vuông. Bên trên có in những dấu chấm đỏ.
"Thưa thủ lĩnh theo như vị trí định vị, thì cần đi thêm một đoạn"
Nghe xong Han chỉ liền cho người đi nhanh hơn.
Nữa tiếng sau, khi đi qua một khu vực.
"Trận khởi!"
"Hả chuyện gì thế!!?"
Ngay lúc này nhóm người kinh ngạc, đột nhiên cả khu vực rừng cây bốc lửa. Lửa cháy ngày càng to!
"Mọi người cẩn thận, có mai phục!!!". Một giọng nói lên tiếng cảnh báo.
Ngay lập tức đoàn người bắt đầu r·ối l·oạn, bọn họ không còn theo đội hình mà chạy tán loạn lên.
Cùng lúc này một bóng người lạ mặt xuất hiện, nhanh như chớp liền hạ gục một tên trong nhóm. Sau đó người kia liền thay đổi trang phục, mặc đồ của tên vừa mới hạ, hòa nhập vào nhóm.
Sau đó lửa ngày một to hơn, cây này lan qua cây khác, khói nhiều ngập khắp khu rừng.
"Hự, khó khó thở quá."
Cả nhóm tan rã, mỗi người chạy mỗi hướng. Lúc này ai ai cũng r·ối l·oạn, chỉ nghĩ đến bản thân làm thế nào để thoát khỏi đây!
Nhân cơ hội, Chúc Vi lẫn trong dòng người đeo bịt mặt, thay trang phục giống bọn họ. Bắt đầu hành động, cô cầm chắc song đao, mỗi lần di chuyển liền đoạt một mạng.
Theo sau là tiếng là thảm thét vang lên.
"Aaa"
"Ựuuuuu, có thích kh..."
....
Mỗi bước đi đều dễ dàng đoạt mạng, bước đi uyển chuyển tựa như nhảy theo giai điệu của âm thanh....
Người bị á·m s·át ngày càng nhiều.
10.
13.
17.
20.
...
Cũng lúc này tại một khu vực gần hang động của Trần Ngọc Minh.
"Biết ngay, chúng mày là đồng bọn của tên đó mà!!!". Lúc này tên Han cầm chắc ngọn giáo, chỉ thẳng về phía cô nàng xinh xắn tên Luna kia.
Luna nghe thế có chút khó hiểu định hỏi.
"Hả? Tên đó..."
Tuy nhiên chưa dứt câu, liền bị Han cầm giáo xông lên. Tấn công liền tiếp.
"Này chờ đã ta chưa nói...". Vừa nói cô vừa tránh né những mũi giáo sắc nhọn kia.
Tên Han lúc này đầy vẻ tức giận, nào dễ nói chuyện. Chỉ thấy hắn quát lên một câu. "Câm mẹ mồm mày lại, con di"
Tiếp theo hắn liền dùng Phi Long Đáp Đất!
Từ trên cao ngọn giáo nọ được phóng lên trời, ngay lập tức huyễn hóa thành một con rồng xanh.
Gào!!!
Nó rống lớn lên một tiếng, ngay sao liền hướng thẳng phía dưới phóng mạnh xuống.
Luna sau khi bị chửi cũng trở nên tức giận, cô chỉ cần dùng năng lượng chuyền vào chân.
Trong chớp mắt liền xuất hiện phía xa xa.
"Muốn chạy? Không dễ đâu!!" Han vừa thấy đối phương dịch chuyển, có ý định trốn chạy. Ngay lập tức hắn điều khiển ngọn giáo chuyển hướng t·ấn c·ông!
Con rồng màu xanh được huyễn hóa nghe theo lập tức chuyển hướng. Hơn nữa lần này nó còn bắn ra năng lượng!
"Chạy, ta bảo chạy bao giờ?". Ngay lập tức thân ảnh cô nàng lần nữa biến mất.
Ầm ầm!!
Năng lượng bắn ra v·a c·hạm vào khu vực trước đó Luna đứng liền khiến đất đá nổ tung, cây cối vỡ nát, cả khu vực bỗng chốc tạo ra cái lỗ lớn.
"Thế nà..."
Chưa dứt lớn, bich!!!
Cả thân thể hắn bất giác bay đi, cả người liên tiếp v·a c·hạm vào mấy gốc cây lớn liên tiếp.
Bạch.
Bạch.
Bạch.
Cuối cùng va đập mười mấy cái cây, cả người hắn mới dùng lại.
Hộc hộc.
"Chuyện gì vừa xảy ra?". Han nhắc thời kinh ngạc, hắn nhớ mơ hồ rằng có một lực đẩy bản thân bay đi!!!
"Là ả ta?"
"Không được phải, Hừ!!!?". Vừa di chuyển, Han liền nghe được mấy tiếng 'rắc rắc' từ xương gãy.
"Muốn chạy, c·hết đi". Lúc này thân hình Luna xuất hiện, chỉ thấy hiện tại cô nàng lơ lững giữa không trung, đôi mắt thì phát sáng.
Trên hai lòng bàn tay lúc này phát ra một cầu năng lượng màu vàng nhạt.
"C·hết đi!"
Nói rồi cô liền thả hai quả cầu hướng thắng vị trí tên Han bắn nhanh tới.
"Không đừngggg..."
Bùmmmmmm!!!!!!
Ngay khi hai quả cầu vừa v·a c·hạm, dư trấn tạo ra liền rung chuyển mặt đất. Bán kinh một 1km quanh đó ngay lập tức bốc hơi!
"Cuối cùng cũng xong?". Luna chầm chầm hạ xuống, đôi mắt phát sáng lúc này cũng trở lại thành đôi đồng tử xanh nhạt...
Mà cuộc chiến vừa nãy đã bị một người trong thấy, đúng lúc người này vừa định rời đi thì...
"Ai đó!". Luna lập tức phát giác, lớn tiếng nói.
Thấy không ai trả lời, cô liền quay người thẳng hướng đó. Trên bàn tay lúc này cũng ngưng tụ ra một quả cầu năng lượng.
"Nếu không ra ta sẽ bắn đó!"
Tiếp theo chỉ thấy một bóng người bước ra, người này không ai khác là Lý Thiên Phong!
"Nói người là ai!!?". Luna cẩn trọng quan sát thanh niên trước mặt. Gã này vừa nhìn không phải dễ đối phó, khuôn mặt đẹp lạnh lùng không chút biến sắc này. Làm cho cô bỗng chốc nhớ tới một người.
"Tại sao ta phải nói? Ngược lại là cô là ai". Lý Thiên Phong nói.
Hừ! Tính cách cũng giống.
"Ta cũng không việc gì phải nói!"
Lý Thiên Phong lúc này thầm nghĩ. Cô ta là ai? Sao mọi chuyện lại không giống trước đây!!!
Nhìn thấy gã đàn ông nguy hiểm này, Luna lúc này càng thêm cẩn trọng.
"Người! Có phải là thuộc hạ của tên Han". Luna hỏi.
"Thuộc hạ? Hắn xứng sao!". Lý Thiên Phong trả lời.
Không phải? Tên này còn mạnh như vậy! Chẳng lẽ là hắn!!! Tên đội trưởng của nhóm ba người kia, làm cho tên Han kh·iếp sợ ư?
"Nếu đã vậy, chúng ta không có lý do đối đầu nữa". Luna nói.
"Không có? Một biến số như cô nếu không diệt trừ sau này tất thành hậu họa!!!". Lý Thiên Phong cầm chắc trường kiếm, thân ảnh hắn trong chớp mắt lại biến mất, xuất hiện trước Luna, ngay khi định vung xuống...
Ken, kítttttt!!!
Hai lưỡi kiếm và đao va nhau, kéo dài liền phát ra thanh âm chói tai.
Nhìn lại thì thấy là một phụ nữ đeo bịt mặt, người này toàn thân mặc đồ giống nhóm tên Han. Trên tay lại cầm song đao! Đây không ai khác là Chúc Vi.
"Đỡ được ư?". Lý Thiên Phong trong thoáng chốc kinh ngạc. Không ngờ còn có người theo kịp tốc độ của mình, còn có thể ngăn đỡ nhát kiếm chém tới!
"Ngươi....ngươi!!!". Chúc Vi vừa nhìn thấy khuôn mặt của Lý Thiên Phong. Ngay lập tức đôi đồng tử co lại, sát khí nổi lên đùng đùng. Chuẩn bị ra sát chiêu thì...
"Vi vi chúng ta mau rời khỏi đây thôi, đ·ám c·háy sắp lan tới rồi". Luna đột nhiên thở dốc nét mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Nhìn thấy Luna có biểu hiện này, cô liền kinh ngạc. Ngay lập tức thu lại sát khí. Rồi cầm tay cô bạn, cuối cùng trong chớp mắt liền dịch chuyển đi!
"Đi rồi?". Lý Thiên Phong nhìn lại cây kiếm trên tay mình, xuất hiện vết nứt. Liền khẳng định đối phương không phải là sợ mà chạy, mà vì lý do khác.
Ngay sau đó hắn cũng rời đi, nhanh chóng tụ hợp với nhóm mình.
....
tại trong hang động, đột nhiên một dự trấn tạo ra khiến cả hang sụp đổ!
Hết. Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!