Chương 18: Ở Cùng!!!
A!
Hự!
Hộc hộc hộc.
Trần Ngọc Minh giật mình bật dậy, trong miệng không ngừng thở hổn hển.
Vừa nãy hắn mơ bản thân bị một trận đ·ộng đ·ất làm rung chuyển, cả hang động sập xuống. Khiến bản thân ngủm ngay lập tức.
"Thì ra chỉ là mơ". Trần Ngọc Minh vội lao mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
A!
Lúc này tưởng trừng là mơ, hắn liền nhìn thấy một cục đá nằm ngay bên cạnh!
Trần Ngọc Minh nhất thời nhìn lên bên trên, sau đó lại quay đầu nhìn kỹ.
Khoang đã, trấn động vừa nãy là thật ư?
Nhìn đất đá đổ nát, mặt sàn nứt toát,... Trần Ngọc Minh có chút bàng hoàng rốt cuộc rung chấn vừa nãy là có thật!?
Hắn lập tức triệu hồi bảng thông tin, cùng với nhiệm vụ.
[Mức độ mài mòn linh hồn của đại diện: Trần Ngọc Minh là: 67%]
[Vực Cảnh Số 0,
Yêu cầu: Làm giảm số lượng nhân lực đến mức chỉ định.
【121/70】
Phần Thưởng: Tùy theo hành động, góp công càng nhiều phần thưởng càng lớn.
Giới Hạn: Trong thời gian 1 tháng tới( còn lại 20 ngày 16 giờ.)
Chú ý thất bại! Tất cả linh thể khu vực số 25608: đều bị tiêu diệt
Ghi Chú Đặc Biệt:
1. Trong thời gian tới, khu an toàn sẽ biến mất.
2.Tất cả các cửa hàng, đồng thời mọi thứ đều sẽ bị đóng khóa. Khi kết thúc mới được phép mở lại.
3. Cứ mỗi 1 ngày sẽ tăng 3% tỉ lệ mài mòn.
....]
Cái gì? Mới hôm qua còn nhiều người lắm mà, sau hôm nay đã bay gần bảy mươi người rồi?
Trần Ngọc Minh kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng vui mừng. Cũng phải, thời hạn mỗi ngày sẽ tăng 3% tỉ lệ đồng hóa. Đến Mình còn gần đến 70% mấy người kia chẳng lẽ lại có cách khác?
Nhìn thấy điều này, Trần Ngọc Minh đã đoán ra vài phần. Ví như đám người đó bắt đầu nổ ra cuộc t·ấn c·ông với quy mô lớn.
Khoang đã!
Nhất thời hắn liền nhớ đến một chuyện.
Việc xử lí hai tên kia có liên quan đến không?
Ngay lập tức Trần Ngọc Minh liền đứng dậy, vội vã thu dọn mọi thứ.
Tiếp theo thì bắt đầu chuẩn bị đi ra bên ngoài, thám thính tình hình rốt cuộc là có chuyện gì.
Vừa bước ra, Trần Ngọc Minh liền bất ngờ.
Cái này...
Trước mặt vậy mà lại thấy một mảnh rừng chỉ còn lại mấy cái cây!
Hơn nữa cái khu đất kia đâu rồi? Sao lại mất một mảnh lớn?
Vô số câu hỏi hiện lên trước mắt, sau đó Trần Ngọc Minh tiếp tục tiến xa hơn. Đi thêm một lát...
Cái gì?...Thế này?
Trần Ngọc Minh lần nữa bàng hoàng, xung quanh nơi bản thân đứng, từ cây cối đến mặt đất đều bị tàn phá. Nơi nơi đều có dấu vết cháy xén...
"Ư...ơ...cứu...cứu với". Lúc này đột nhiên từ gần đó, nằm xung quanh giữa đóng t·hi t·hể. Một âm thanh cầu cứu yếu ớt được cất lên.
Trần Ngọc Minh vội bước tới.
"Này, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?"
"Là...là bọn chúng...đám ba...ba người...còn có hai...". Lời chưa hết, gã kia đã không còn hơi thở.
Bọn chúng? Đám ba người? Hai gì cơ?
Suy nghĩ một lát Trần Ngọc Minh có chút nhận biết. "Ba người ý chỉ là nhóm của tên đó?"
"Vậy còn hai cô gái kia... chính là hai người trong lời, của cái gã tên Hồ Nam?"
Nghĩ đến đây hắn liền cảm thấy, không ngờ hai nhóm này lại khủng bố như vậy! Chỉ với số lượng đếm trên đầu ngón tay mà đã dễ dàng tiêu diệt sạch nhóm của tên Han.
Vậy cũng tốt! Mình có thể tiếp tục trú ẩn, với số lượng này. Cùng với thời gian 10 ngày, không tin là đám kia còn có cách chống lại ăn mòn.
Trừ khi đám người đó tích trữ thuốc Áp Hồn? Nhưng, làm gì có tên nào biết trước được chứ!!
Nghĩ đến đây Trần Ngọc Minh liền trở về hang động, mà trước khi đi hắn không quên thu thập túi tích trữ của đám t·hi t·hể.
Tuy nhiên...
Cái gì! Không còn dù chỉ một cái!!?
Sau một lúc lâu vẻ hắn tràn đầy thất vọng.
Tên kia lấy hết rồi! Haiz bỏ đi giành cũng không lại được.
Trần Ngọc Minh bắt đầu đi xung quang quan sát một lúc, cuối cùng hắn không vội trở về. Dù sao mới đánh một giấc xong, về cũng chả biết làm gì. Vậy chi bằng đi tìm quái vật chiến đấu, thu thập kinh nghiệm.
....
Lúc này trước cửa động, nơi Trần Ngọc Minh vừa mới rời đi không lâu.
"Na na cô chắc chắn là có người ở đây?". Chúc Vi nhìn tảng đá lớn chắn trước một mặt, bên trên còn phủ đầy rong rêu dây cỏ các loại.
Nhìn vào có thể thấy rõ ràng, đây là một nơi lâu năm. Nào giống chỗ có người ở.
"Vừa nãy tên chiến đấu với tên Han, hắn có nói với tôi là: 'Tên đó' là đồng bọn của chúng ta.
Nếu là gã đẹp trai kia thì chắc chắn là không thể nào, với tính cách của hắn sẽ không dám làm liều như vậy.
Vậy nên có thể khẳng định 'tên đó' trong lời hắn nói là một người khác. Không thuộc một trong hai nhóm chúng ta...."
Chúc Vi nghe xong liền gật đầu. "Có nghĩa là vẫn còn một người khác, không thuộc nhóm nào sinh sống ở đây? Hơn nữa người đó đã chọc giận, gì đó với tên Han nên cuối cùng bị hắn kéo cả quân đến trả thù?..."
Nghĩ đến đây Chúc Vi liền đưa ánh mắt nhìn cô bạn của mình, khi thấy đối phương đáp lại.
Cô liền rút song đao khỏi vỏ, tiếp theo.
Khịch.
kịt!
Một đường chém xuống, tảng đá chắn trước mặt liền phân ra làm hai.
"Quả nhiên là hang động!". Chúc Vi nhìn cửa hang động trước mắt, rồi lại nhìn thấy khoảng không mù mịt kia...
Sau đó hai người cùng nhau tiến vào, vì không gian tối đen như mực. Luna liền ngưng tạo ra hai quả ánh sáng.
"Này của cô này"
"Cảm ơn"
Sau đó hai người nhờ có ánh sáng dẫn đường, bắt đầu tiến sâu vào bên trong. Đi thêm một đoạn, đột nhiên.
"Kìa, có ánh sáng". Luna hớn hở lên tiếng.
Dựa vào điểm sáng đó cả hai tiến sâu hơn. Sau khi đi vào...
"Oa! Nơi này có cả nước chảy, hơn nữa còn là nước ngọt. Còn có oa!! Có cả giường đá cùng với bể ngâm mình!!?". Luna vui mừng thăm quan khắp mọi nơi.
"Đúng là kinh ngạc, không ngờ còn có nơi tốt như vậy". Chúc Vi cũng kinh ngạc không thôi, nhưng sau đó cô lại nổi lên sát tâm.
"Chúng ta...tiêu diệt chủ của nơi này. Rồi chiếm lấy nó!!!"
Nhìn thấy Chúc Vi tính cách vẫn lạnh lùng như thường, Luna liền nói.
"Khoan khoan đã, cô đó. Đừng có cái gì cũng g·iết chóc, hay chúng ta thử thương lượng với người kia trước đã..."
....
Lúc này Trần Ngọc Minh cả người đầy thương tích, phía sau thì lôi hai cái xác lớn kéo về nơi ở của mình.
"Hôm nay đúng là ngày may mắn của mình"
...
Cái cái gì!! Kẻ đột nhập!!!
Đứng trước hanh động, nhìn thấy tảng đá lớn bị một nhát chém, gọn gàng chẻ làm đôi. Trần Ngọc Minh ngay lập tức sẵn sàng chiến đấu. Cầm chắc trường đao, tay kìa cầm lọ thuộc hồi phục cấp tốc.
Hắn từng bước từng bước tiến vào bên trong.
Sau khi tiến vào Trần Ngọc Minh nhất thời kinh ngạc. Trước mắt vậy mà có hai cô gái, hơn nữa bọn họ đang...
"Ngâm mình tắm rửa?"
Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Ngọc Minh liền 'Quan sát' đối thủ, xem xem đối phương rốt cuộc là ai.
Chỉ là...
"Còn không mau đi ra, nhìn chưa đã à?". Giọng nói lạnh lùng của Chúc Vi cất lên.
"Ra đi ra đi, ta biết người đang trốn một bên".
Hai người ngay lập tức đứng dạy, bọn họ vẫn mặc trang phục chỉ là hơi ướt một chút.
Chạy!!!
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ phải chạy thật nhanh, nếu không muốn c·hết!
Không do dự Trần Ngọc Minh quay đầu, vì đã quen với tầm nhìn trong hang. Nên hắn dễ dàng chạy ra bên ngoài, cuối cùng còn không quên dùng kỹ năng Đạp Vân.
Hộc thật nguy hiểm.
Một đường chạy trốn, Trần Ngọc Minh vừa lo sợ vừa thở dốc. Dẫu sao khi nãy tiêu tốn năng lượng, vào săn bắt quái vật quá nhiều. Nếu mà dùng thuộc hồi phục lúc này thì...
Nhìn lọ chất dịch màu xanh lục nhạt, Trần Ngọc Minh bắt đầu đem uống.
Tuy nhiên chưa kịp sử dụng, phốc một tiếng.
"Cái gì, lọ thuốc đâu rồi?". Chỉ trong một cái chớp mắt, lọ thuốc trên tay Trần Ngọc Minh đã bị vụt mất.
Cùng lúc này ngồi trên cành cây gần đó, Luna giơ cao lọ lục dịch lên.
"Tìm cái này?"
"Hả! Là cô!?". Trần Ngọc Minh kinh ngạc, nhưng sau đó liền nhăn mày. Nắm chặt trường đao...
"Khoan đã! Cô gái kia đ...?". Trần Ngọc Minh phát hiện, định hỏi liền từ phía sau, bạch một tiếng.
"Ngất rồi?"
....
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Bên trong hang động, Trần Ngọc Minh bắt đầu mở mắt ra.
"Cái cái...a!"
Mơ hồ một lúc đột nhiên hắn phát hiện, bản thân vậy mà bị trói rồi.
Cùng lúc này hình bóng của hai cô gái dần bước tới.
"Ồ tỉnh rồi?"
"Các người rốt cuộc muốn gì!!?". Trần Ngọc Minh lấy lại bình tĩnh, thẳng thắn hỏi.
"Muốn gì? Không phải rất rõ sao? Chính là nơi này". Chúc Vi sắc mặt không đổi, chỉ lạnh lùng trả lời.
Quả nhiên, Trần Ngọc Minh sớm đã đoán được bọn họ chắc chắn muốn nơi này.
Nhìn thấy vẻ mặt suy tư kia, Chúc Vi liền tiếp tục lên tiếng.
"Thế nào người có suy nghĩ gì?"
"Nếu ta nói ta từ chối thì sẽ như thế nào?". Trần Ngọc Minh hỏi.
Nghe xong câu đó Chúc Vi liền cười khẩy, cô chậm rãi lùi lại tiếp theo...
Phốc.
Bịch!
Tản đá nhỏ bên cạnh, bị phi tiêu trực tiếp xuyên thủng.
"Sẽ như thế đấy". Chúc Vi thản nhiên nói.
Nhìn thấy cảnh vừa rồi hắn liền kinh ngạc, không nhìn được 'ực' một ngụm nước bọt.
Phải rời đi ư? Nhưng, ban đêm sẽ có nhiều quái vật, khu an toàn cũng đã biến mất! Tìm chỗ mới? Nào có dễ!!!
Trần Ngọc Minh đắng đo suy nghĩ, sau đó liền trả lời.
"Được, vậy ta sẽ không đuổi các cô. Sẽ cho các cô ở cùng"
"Ở cùng!!!". Chúc Vi nghe xong trong mắt nổi đầy sát ý, đao cũng đã mốc ra.
Nhìn thấy đối phương có ý định ra tay, hắn có chút lo lắng. Nhưng vẫn nói.
"Này, dù sao đây cũng là chỗ ở của tôi. Nếu đi rồi, còn có thể ở đâu nữa!!?"
"Bên ngoài cũng có chỗ khác mà?". Vừa nói cô càng tiếng thêm gần hơn.
"Bên ngoài? Cô không biết ban đêm sẽ xuất hiện nhiều quái vật à". Trần Ngọc Minh vẫn cố cãi.
"Chờ chút, Vi vi. Người này nói cũng đúng, chi bằng cho anh ta ở lại. Dù sao cũng chẳng thể uy h·iếp được chúng ta!". Luna đứng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
....
"Được rồi, anh có thể ở lại. Tuy nhiên...
Đừng có nỗi lên ý nghĩ gì, tôi có một kỹ phát hiện ra nguy hiểm. Nếu có hàng động gì thì". Nói đến đây Chúc Vi liền giơ tay lên cổ, sau đó xẹt qua một đường cảnh báo. Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!