Chương 19: Sống!
Trần Ngọc Minh hiện tại không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Chấp nhận điều kiện của hai người.
Sau đó cả hai người đều quay người rời đi.
"Khoan đã, sao không cởi trói cho ta?". Trần Ngọc Minh ngọ nguậy cố nới lỏng dây trói.
"Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi có thể tự mở được". Chúc Vi không ngoảnh đầu nhìn lại chỉ nói.
Nhìn hai người đang rời đi trước mặt, đôi đồng tử của Trần Ngọc Minh chợt co lại. Ngay sau đó liền từ màu xám đen, mà chuyển thành màu vàng kim...
Trước hết phải xem thử đối phương có ác ý không đã!
[Kích Hoạt Đôi Mắt Phần Biệt Thiên Ác]
!!!!
[Cảnh báo!!! Không thể đo lường?!?!|@#$$]
[Cảnh báo!!!! Không thể đo lường!?!?!@#%#%#]
Hả! Cái gì cơ?
Khoan đã! Cô gái kia đâu rồi?
Trần Ngọc Minh kinh ngạc, chỉ trong tích tắc. Cô gái vác song đao bên hong kia, đã thoát khỏi tầm mắt bản thân mà biến mất.
Ngay lúc hoang mang rốt cuộc cô ta đi đâu thì...
A...ư ư..!!!
Ực....
Trần Ngọc Minh kinh hãi, cố gắng nuốt ngụm nước bọt, mồ hôi thì chảy đầy đầu.
Trước mắt hắn lúc này vậy mà lại là, thanh đoản đao sắc bén chỉ thẳng vào đầu. Khoảng cách tiếp xúc với da thịt chỉ còn vài milimet.
"Thế nào? Nói rồi đúng không. Đây coi như là cảnh cáo lần 1". Chúc Vi áp gần mặt, trong mắt đầy vẻ tức giận cảnh cáo lần nữa.
Hự!!! Cảm giác này!!!
Trần Ngọc Minh lần nữa kinh sợ, đột nhiên không tự chủ mà cuối đầu xuống. Hiện tại hắn cảm nhận được có một lực lượng vô hình đang đè ép mình. Thứ áp lực này tương tự như lần đụng độ với tên đó!
Nhìn thấy vẻ run sợ của đối phương. Chúc Vi chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó liền xuất hiện đứng bên cạnh cô bạn của mình, hai người còn quay lại nói gì đó...
Hộc Hộc hộc.
Sau khi đối phương rời đi Trần Ngọc Minh mới có thể ngẩng đầu thở hổn hển. Sau chuyện này hắn càng cảm nhận được, rốt cuộc cái gọi là cách biệt thực lực là như thế nào?
Sau đó Trần Ngọc Minh nhìn sợi dậy thừng to tầm một vòng đốt tay, đang buộc trên tay thì ngay lập tức thôi động ý niệm. Tiếp theo chỉ thấy trên bàn tay hắn, bừng lên ngọn lửa tím cháy phừng phực.
Tử năng!?
Đột nhiên cảm nhận nguồn năng lượng kỳ lạ, phát ra từ người thanh niên phía sau.
Đôi đồng từ của Chúc Vi liền co lại, dáng vẻ giật mình không che dấu được. "Thật sự là tử năng? Không phải nó là của tên khốn kia ư?"
Nhìn thấy nét mặt phát hoảng chưa từng thấy trước đó. Luna liền quay sang thắc mắc hỏi: "Sao thế Vi Vi?"
Sau một lúc cô cũng phản ứng lại, lập tức trả lời: "Umh... à không sao chỉ là nhớ lại vài chuyện"
"Ồ, thế đi thôi". Luna nói.
Sau khi cởi trói xong Trần Ngọc Minh liền đứng dậy, đi đến một gốc. Cố gắng bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào?
.....
Mấy ngày sau đó mọi chuyện đều diễn ra như bình thường, Trần Ngọc Minh cùng hai người kia phân chia khu vực, sống cũng 'khá' hòa thuận. Mỗi khi cần làm gì riêng tư đều đuổi hắn ra ngoài, ngược lại...
Có lần bản thân Trần Ngọc Minh quên mất còn có người khác ở đây, vậy nên lúc đó hắn như thường cởi đồ ngâm mình giữa hang....
Qua vài ngày tiếp xúc Trần Ngọc Minh cũng dần biết được tên cùng với tích cách của hai người là như thế nào.
Cô gái lạnh lùng nét mặt hầm hầm kia, tên là Chúc Vi. Còn cô gái từng gặp trước đó tên là Luna...
"Này Minh anh làm thế nào mà sống xót được đến tận bây giờ thế?". Lúc này ngồi bên bậc thềm nọ, cô nàng Luna ngấm nghía thanh niên đang điên cuồng luyện tập trước mặt.
"788"
"789
....
Trần Ngọc Minh vẫn tiếp tục tập luyện, không có ý định trả lời lại câu hỏi của đối phương.
Dù sao cũng không thân đến mức đấy, nhưng hắn cũng cảm thấy có chút tò mò. Tại sao lại hỏi như thế?
"Không lẽ anh cũng biết cách để chống lại hiệu ứng...?". Nhìn thấy người kia cố ý phớt lờ mình, Luna liền cười khẩy sau đó úp úp mở mở nói.
!!!
Cũng!?
Ngoài thuốc áp hồn còn có cách chống lại hiệu ứng ăn mòn!!?
Bịch một tiếng, Trần Ngọc Minh liền nằm úp dưới sàn. Lời vừa rồi của đối phương khiến hắn nhất thời mất tập trung, nên té ngã...
Hmmm.
Do dự một lúc cuối cùng Trần Ngọc Minh cũng lên tiếng.
"Liệu...còn có cách khác để chống lại hiệu ứng ăn mòn sao?"
"Hihi cuối cùng cũng nói chuyện". Luna cười cười không trả lời thêm gì mà phớt lờ, đứng dậy rời đi chỗ khác.
Đi rồi?
Nhìn thấy đối phương rõ ràng là cố ý, Trần Ngọc Minh trong lòng có chút bận tâm. Thật sự không ngờ ngoài loại thuộc mua từ cửa hàng còn có cách khác, để chống lại hiệu ứng ăn mòn.
Nghĩ lại mới thấy bản thân may mắn nên khởi đầu mới có 14% còn hơn trăm người kia. Chẳng lẽ ai cũng giống như mình?? Chỉ có thể là họ có cách để áp chế hiệu ứng.
Nghĩ ra giả thuyết này, Trần Ngọc Minh đột nhiên có chút hốt hoảng. Vậy chẳng phải bản thân trốn ở đây, chờ đợi thời gian trôi qua là vô ích?
Không được, không được phải mau hành động! Phải ra tay trước!?
Nghĩ đến đây hắn đột nhiên nổi lên sát tâm, nhưng sau đó lại thở dài.
Haiz, bỏ đi nhiều như vậy đánh không lại, hơn nữa còn không biết đám người kia ở đâu. Chẳng lẽ phải ra ngoài tìm kiếm ở một nơi rộng lớn như vậy?
Chỉ còn cách đó, Trần Ngọc Minh đột nhiên nhớ đến bản mặt đắc ý của cô nàng tên Luna kia. Liền tức giận, nhưng sau khi bình tĩnh cũng chỉ có thể làm như vậy.
Mấy ngày tiếp theo Trần Ngọc Minh liên tục bắt chuyện, cố ý nói đến những chủ đề liên quan đến hiệu ứng.
Chỉ là không cách nào khui được thông tin gì có ít.
...
[Mức độ mài mòn linh hồn của đại diện: Trần Ngọc Minh là: 82%]
[Vực Cảnh Số 0,
Yêu cầu: Làm giảm số lượng nhân lực đến mức chỉ định.
【106/70】
Phần Thưởng: Tùy theo hành động, góp công càng nhiều phần thưởng càng lớn.
Giới Hạn: Trong thời gian 1 tháng tới( còn lại 14 ngày 12 giờ.)
...
Không ổn thật rồi bản thân chỉ còn lại chưa đến 6 ngày!
Nhìn bảng hệ thống trước mặt, rốt cuộc cũng bắt đầu hoảng loạng. Trong năm ngày nay, vậy mà mới loại được có mười mấy tên. Còn lại hơn bốn mươi người!!!
"Phải liều vậy!"
Không để thời gian trôi qua lãng phí thêm nữa. Trần Ngọc Minh bắt đầu rời khỏi chỗ trú ẩn, truy tìm người khác.
Dù sao mấy ngày này hắn cũng không ngồi không rảnh rỗi, mà luôn tìm kiếm người còn sống sót. Tìm họ để làm giảm nhân số, tăng cơ hội sống sót.
Trong mấy ngày đó hắn tìm kiếm xung quanh khu rừng, nhưng kết quả cũng chỉ có ba đến bốn người. Còn lại đều là quái vật, yêu thú.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, mỗi khi nhìn thời gian trôi đi. Trần Ngọc Minh lại càng thêm hoảng hốt, trong đầu hắn hiện tại chỉ có một chữ:
Sống! Phải sống!
Vì chữ 'Sống' này Trần Ngọc Minh không ngần ngại làm mọi thứ, không từ thủ đoạn, kể cả phải ra tay với người khác...
Cứ như vậy hắn một người một đao, đi khắp nơi điên cuồng tìm kiếm mục tiêu. Đi hơn mấy tiếng, rốt cuộc cũng chẳng thấy bất cứ ai. Điều này càng là làm cho hắn thêm hoảng sợ, sợ rằng bản thân phải bỏ mạng tại đây.
Cuối cùng đi thêm mấy tiếng đồng hồ, Trần Ngọc Minh chợt dừng lại. Sau đó ngồi phịch xuống, tự hỏi.
"Mình cứ thế mà c·hết ư? Thật không cam tâm mà"
"Ha ha ha thật là không ngờ mình sẽ trở thành như vậy, ha ha ha ha ha....". Bất giác Trần Ngọc Minh cười lớn, nhìn lại từ đầu đến cuối. Trải qua biết bao nhiêu là khó khăn, s·át h·ại cũng không ít người làm đủ mọi chuyện. Cuối cùng lại c·hết như thế này.
Xộc xộc...
Đột nhiên từ một bụi cây nọ, từ trong đó một con gấu lớn đi ra.
Nhìn thấy con gấu này đang tiến gần đến chỗ mình, Trần Ngọc Minh nhăn mày thét lớn.
"Biến đi"
Grầm! Grừ!
Gấu lớn không dừng lại, nhìn thấy nhân loại kia la hét mình. Nó càng thêm tức giận, gầm thét sau đó chạy đến với bộ vuốt sắc bén.
Mắt thấy con gấu đang chạy đến ý đồ ăn thịt mình, Trần Ngọc Minh ngay lập tức đứng dậy. Sau đó vận dụng sức mạnh chiến đấu với nó.
Loài gấu này Trần Ngọc Minh đã gặp qua nhiều lần, sau nhiều lần gặp gỡ chiến đấu đó. Hắn cũng thông thạo nhận biết điểm mạnh-yếu của chúng.
Loài gấu nâu xám to hơn ba mét này, chúng có bộ lông rất cứng. Tuy nhiên điểm yếu chính là mắt, chỉ cần đánh vào đó sẽ làm nó bị mù. Cuối cùng là chặt đứt cái sừng giữa chán, liền khiến nó đau đớn gào thét. Cuối cùng liền nhân cơ hội lấy ngọn giáo dài đâm xuyên bên trong miệng nó....
Sau khi chiến đấu hơn mười phút, nhân lúc nó sở hở.
Trần Ngọc Minh ngay lập tức giải phóng lưỡi đao gió, phóng thắng vào mắt.
Graaaa!!!
Nó đau đớn gào thét điên cuồng, hai mắt hiện tại đã bị mù máu không ngừng chảy. Điều này cũng là cho nó phẫn nộ chạy tới t·ấn c·ông.
Tiếp theo Trần Ngọc Minh liền triệu hoán một ngọn giáo, từ vòng chứa v·ũ k·hí. Tiếp theo liền t·ấn c·ông...
Cuộc chiến kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng phịch một tiếng lớn. Xác con gấu cuối cùng cũng ngã xuống, thân thể hắn lúc này cũng b·ị t·hương đây mình.
Sau khi giải quyết trần Ngọc Minh liền nhanh chóng đem xác của nó trở về, không nán lại nơi đây lâu hơn.
Trở về nhìn thấy thương tích đầy mình của hắn, Luna có chút lo lắng.
"Anh b·ị t·hương rồi, có cần gi.."
Chưa nói hết liền bị lời của hắn cắt ngang: "Không cần đâu"
Sau đó đi được thêm vài bước đột nhiên, kịch một tiếng. Trần Ngọc Minh liền mệt mỏi ngã xuống. Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!