Chương 5: Người Hướng Dẫn?
Sau khi xuống tay bọn nó liền không có cơ hội kêu rên, đ·ã c·hết ngay lập tức.
....
"Xong rồi, nhưng mà..."
Trần Ngọc Minh sau khi đã có thứ mình muốn, bắt đầu nghĩ xem. Làm thế nào để mang hai cái xác này đi?
Hai con này cộng lại cũng gần 40kg, hơn nữa thân hình tụi nó lại lớn. Làm cách nào có thể dễ dàng mang đi.
[Ha ha đúng là ấn tượng]
Từ trên trời một giọng nói quen thuộc đột nhiên chuyền đến.
Trần Ngọc Minh vừa nghe liền ngửa mặt lên, thì thấy chính là nó.
"Đình Dân?"
Nghe thế con quái vật đột nhiên nhăn mặt.
[Là Dinh Dan]
Trần Ngọc Minh cũng không để ý, tùy tiện trả lời.
"Phải phải"
Nhìn thấy tên nhân loại kia cố tình không để ý đến mình, nó liền cười cười.
[kikiki... nhân loại có phải người đang gặp rắc rối?]
Nghe lời này Trần Ngọc Minh mới chú ý đến.
"Thì sao? Người muốn gì"
Hắn vừa nói vừa cố gắng hết sức kéo hai cái xác này đi, trước khi có ai khác đến nơi đây.
Nhìn bộ dáng bất lực kéo lê hai cái xác lớn kia, thật làm cho người ta cảm thương.
Mà phía trên Dinh Dan nhìn thấy, thì cười cười nói tiếp.
[Kikiki không phải ta đã giới thiệu qua à]
[Ta đây! Chính là Người Hướng Dẫn ở khu vực này]
Người Hướng Dẫn? Xao cho, có thấy người hướng dẫn cái gì đâu. Toàn là người khác tự làm tự ăn. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng bên ngoài hắn lại ra vẻ vui mừng.
"Ồ, vậy người nói xem ta nên làm gì?"
[Kikiki... đương nhiên là người sẽ bán hai cái xác đó cho ta, đổi bằng điểm]
Nghe thế Trần Ngọc Minh liền trở nên có chút hứng thú, dù sao hắn cần chỉ là tim của sói hai đuôi, còn lại thì không. Hơn nữa mấy cái này hắn chỉ dùng để làm thức ăn dự trữ, nếu có thể bán lấy điểm còn gì tốt bằng.
"Vậy, người nói xem nên bán thế nào"
[Đương nhiên là đến “Phòng Giao Dịch” rồi]
"Còn có nơi đó?"
Chưa kịp thắc mắc, thì con quái vật đã búng tay. Tách một tiếng, cả không gian liền biến đổi.
Cả người hắn cùng với hai cái xác dưới đất bị đem dịch chuyển đến một khu xa lạ.
Trần Ngọc Minh nhìn khắp căn phòng trắng xóa này, trong đầu liền nhớ lại không gian trước kia. Nơi đầu tiên mà bản thân đã tỉnh lại, sau khi trở thành linh thể. Chỉ là lần này lại khác chút, nơi đây nhỏ chỉ bằng một căn phòng.
"Đây là?"
Trần Ngọc Minh nhìn hai cái xác, được đặt trên cái bàn trước mặt, liền nghi hoặc bản thân rốt cuộc đang ở đâu.
Mà phía đối diện sinh vật kia bắt đầu lên tiếng.
[Được rồi bắt đầu nào]
Dứt lời cả căn phòng trắng xóa kia, lập tức xuất hiện một màn hình hệ thống.
[Tiến Hành Trao Đổi]
[Đại diện: Dinh Dan yêu cầu.
Đại diện: Trần Ngọc Minh bắt đầu trả lời: Đồng ý/ Không đồng ý]
Nhìn thấy một màn này Trần Ngọc Minh cảm thấy càng thêm tò mò, không phải chỉ cần tùy tiện đưa đồ, rồi trả bằng điểm hay sao? Sao lại đến mức trao đổi có cả bảng hệ thống?...
Vô sô câu hỏi hiện lên trong đầu hắn, đột nhiên Trần Ngọc Minh lóe lên một ý nghĩ...
Phải chăng....
Nhìn thấy Trần Ngọc Minh không trả lời, Dinh Dan bắt đầu lên tiếng nhắc nhở.
[Này, nhân loại ngươi còn chần chờ gì nữa?!!]
Sau khi lấy lại bình tĩnh hắn không trả lời ngay, mà lại có một ý nghĩ liều lĩnh. "Trước khi giao dịch, ta có thể hỏi vài câu được không?"
•••
[Kích hoạt điều kiện thêm vào: Trả lời câu hỏi của đại diện, Trần Ngọc Minh]
•••
Dinh Dan vừa nghe lời này từ một nhân loài nhỏ bé, cả người hắn liền kinh ngạc. Sau đó vẻ mặt lộ ra sự tức giận, nhưng trong miệng lại luôn cười cười.
[....Kikiki, ta chính là Người Hướng Dẫn mà?. Nếu thắc mắc gì, có thể hỏi?!]
Chỉ chờ lời này, Trần Ngọc Minh liền thẳng thắng hỏi những điều mình không hiểu.
"Tại sao người lại muốn mua hai cái xác này, liệu...hai cái xác này có gì chăng?"
[Cái này thì không khó, chỉ vì ta cảm thấy thích. Còn về hai cái xác này.... đối với ta thì chỉ là vặt vãnh không đáng nhắc]
"Được vậy câu tiếp theo, làm thế nào để đổi điểm với lấy đồ ăn...". Trần Ngọc Minh lộ ra ánh mắt mong chờ đáp lại.
[Ủa? Cái này, kikiki...thật là. Ta quên mất giới thiệu phần đó]
Vừa nói tới nó liền bật cười, nhìn bộ dáng rõ ràng là cố ý!
[Các người chỉ cần tập trung tinh thần, nói: “Gian trao đổi”]
Trần Ngọc Minh liền sáng mắt, hắn ngay lập tức thử thực hiện như lời tên kia: "Gian trao đổi"
Vừa dứt lời, trước mặt Trần Ngọc Minh liền hiện lên một bảng hệ thống, bên trên là các dãy danh sách.
[ Gian trao đổi triệu hồi•••]
Phân Loại Khu:
Kỹ Năng.
Vật Phẩm.
Chỉ Số.
....
Nhìn thấy trên bảng danh sách phân loại thành các khu riêng biệt. Tò mò hắn liền vô ý, ấn vào khu mô tả kỹ năng.
[Nhát Chém Lửa: 1100 điểm
Bứt Tốc: 2000 điểm
.....
Điều Khiển Trọng Lực: 100000xxx điểm
Cán Cân Phán Xét: 600 điểm(Đệm)]
"Quao, nhiều thật, hơn nữa kỹ năng Cán Cân..."
Chưa nói hết đã bị lời của Dinh Dan cắt ngang.
[Hỏi xong rồi, giờ đến lúc trao đổi đi nhân loại!"
Bộ dáng của nó có chút mất kiên nhẫn! Nếu mà chờ một lúc nữa không biết... thôi bỏ đi.
[Đồng ý]
Sau khi nhấn vào.
Ngay lập tức hai cái xác liền biến mất, đồng thời thân thể hắn cũng bị dịch chuyển trở lại.
[Giao dịch thành công, bạn đã được: 300 điểm]
"300 điểm? Nhiều hơn mình nghĩ". Trần Ngọc Minh vui vẻ sờ sờ cái túi, sau đó vội vàng rời đi.
Sau khi chạy đến một khu trống, hắn lập tức dừng lại. sao đó bỏ tay vào túi. Từ trong đó mốc ra một quả tím màu xanh!
"Giờ mới để ý ha? Cái túi nhỏ này không bình thường chút nào? Phải chăng nó là...". Trần Ngọc Minh đột nhiên có một suy đoán.
Mà đúng lúc này một giọng nói chuyền đến.
[Phải cái túi nhỏ này cũng là đạo cụ phân phát cho người mới]
[Bên trong có dung tích hơn 10mᒾ]
Má nó, biết ngay có mẹo mà nó không nói mà!
"Người còn quên cái gì không?". Trần Ngọc Minh nhìn lên bầu trời thản nhiên hỏi. Sỡ dĩ hắn dám làm vậy, là vì rất có thể Người Hướng Dẫn, không thể can thiệp hay ảnh hưởng vào một 'Đại diện' bất kì nào!
[...]
Không nói thì thôi! Quả nhiên vẫn còn vài mẹo mà nó không nói.
Trần Ngọc Minh nghĩ như thế, nhưng sau đó hắn lại bỏ qua chuyện này một bên. Bắt đầu tiếp tục làm nhiệm vụ săn tìm con mồi.
....
Không may cho hắn là, sau đó đi loanh quanh hơn 2 tiếng đồng hồ. Nhưng vẫn không có bất cứ con nào, phù hợp với điều kiện trước đó. Mà nếu có đều là mấy con quái vật cực kỳ hung hãn, mỗi khi gặp hắn liền xách dép lên chạy, chứ nào có dám t·ấn c·ông.
Sau trừng ấy thời gian cuối cùng nhiệm vụ cũng kết thúc.
[Hoàn tất nhiệm vụ: Tiêu diệt thành công một hoặc nhiều sinh mạng...
Tổng kết: 3 sinh mạng; Thỏ rừng, Soi hai đuôi, Chim ưng Kittie
[Đang tính toán~~~]
[Hoàn Tất Tính Toán]
[Bạn đã nhận được 200 điểm]
Được, để xem nào. Trần Ngọc Minh bắt đầu triệu hoán: Gian trao đổi.
Kỹ Năng +
Vật Phẩm +
Chỉ Số +
.....
Trần Ngọc Minh sau đó bấm vào khu vật phẩm.
Nhìn lướt qua một cái, Trần Ngọc Minh liền trợn tròn mắt.
Sơ cấp: Kiếm sắc, đao nhọn, bàn cờ trận, kiếm dài, khiên,...Q
Trung cấp: Đại Giáp Sĩ, Quả Táo Thần, Cân Đo Năng Lượng,...Q
Cao cấp: Địa Ngục Đao(Khóa); Thánh Vương Kiếm(Khóa); Găng Tay Vô Cực(Khóa)....
.....
"Nhiều như vậy ư?". Trần Ngọc Minh tò mò nhấp vào sơ cấp: kiếm sắc
Tên vật: Kiếm Sắc bén.
Phân loại: cấp E
Ngay lập tức màn hình mô tả tràn vào: Đây là một thanh kiếm được rèn từ một người thợ rèn có tay nghề.
Sau khi mày mò khám phá một hồi, hắn cũng hiểu sơ về cửa hàng này.
Trần Ngọc Minh sau đó lại bấm vào khu vực mua bán lương thực, mua đi vài thứ. Xong liền nghĩ đến việc trở về khu an toàn, tập trung cùng Lâm Đại Cường.
Không, chờ đã!
Đột nhiên hắn lại có một ý nghĩ khác, Trần Ngọc Minh đột nhiên chuyển hướng không về khu an toàn. Mà chạy đến khu vực của cây Tử Liệt. Đến là thăm dò xem đám người kia đã đi chưa, hay còn ở đó.
"Cũng may nơi đó ở gần đây"
Sau khi chạy một đoạn ngắn, cuối cùng hắn cũng sắp đến nơi.
"Quả nhiên! Đám người đó dùng trận pháp che mắt, không cho người nhìn thấy nơi đây. Cũng may ta có đánh dấu khu vực". Trần Ngọc Minh sờ sờ, phía dưới cùng của một gốc cây, có hình dáng đặc thù nhất. Thì chắc chắn đây là nơi này.
Sau đó hắn không vội đi vào, mà núp kĩ. Ném một vật vào trong, xem xem có động tĩnh gì.
Cách.
Cách.
Cách.
....
Sau một lúc lập đi lập lại nhiều lần không thấy có chuyện gì, hắn càng thêm nghi ngờ. Sợ rằng kẻ địch biết mình thăm dò nên không manh động, chờ mình vào trong sẽ tóm mình. Hoặc là thật sự không có ai bên trong trận pháp...
"C·hết tiệt! Làm sao đây? Có nên vào hay không?"
Đột nhiên có một cánh tay hiện ra đặt lên vai.
"Này, ông ổn chứ?"
Aaaa.
Trần Ngọc Minh trong thời điểm tập trung căng thẳng này, đột nhiên một ai đó lên tiếng. Điều này làm cho hắn nhảy dựng lên hết hồn!
"Hự, lại nữa a". Trần Ngọc Minh nhìn lại, quả thật chính là Lâm Đại Cường kia.
"Ha ha lần này là tui tìm ông để cả hai nhanh chóng làm nhiệm vụ". Lâm Đại Cường gãi gãi đầu nói.
Sau khi cười nói, hắn lập tức chuyển chủ đề.
"Phải rồi sao ông lại ở đây? Còn lén la lén lút nữa?"
Trần Ngọc Minh lúc này quay đầu.
"Tôi đến để thăm dò trước cho chắc chắn, còn về sao lại lén lút. Thì chính là cảm thấy kỳ lạ". Trần Ngọc Minh vội bịa chuyện nói tiếp.
"Kỳ lạ?". Lâm Đại Cường khó hiểu.
"Rõ ràng lúc trước tôi đi ngang qua có thấy nơi đây có cây Tử Liệt giờ lại không!"
Lâm Đại Cường nghe thế quắt tay không nghiêm trọng nói. "Ha có khi ông nhìn lầm thì sao?"
"Không vừa nãy...à mà thôi nhìn này". Trần Ngọc Minh cũng lười bịa chuyện nữa, mà trực tiếp cầm một cục đá ném vào trong trận pháp.
"Hả? Biến...biến mất rồi!". Nhìn thấy cục đá bị ném đến một chỗ, liền lập tức biến mất không thấy. Điều này làm cho gã họ Lâm kinh ngạc không thốt nên lời.
Trần Ngọc Minh nhìn thấy nét mặt kia liền nói. "Thấy chưa? Tôi nghi ngờ có ai đó giở trò!"
Lâm Đại Cường nghe thế, nét mặt đột nhiên nghiêm trọng. Vội nuốt nước bọt 'ực' một tiếng.
"Vậy...vậy chúng ta nên làm gì đây?". Gã quay qua chỗ Trần Ngọc Minh lo lắng hỏi.
Trần Ngọc Minh cũng cứng họng thầm nghĩ. Không lẽ ta nói ý định ban đầu là dụ người vào nếu nguy hiểm ta sẽ chạy, nếu không thì sẽ vào?
"Chúng ta cùng vào đi! Dù vào ông to con như vậy chắc chắn vô cùng mạnh!". Trần Ngọc Minh giả vờ khen ngợi.
Lâm Đại Cường nghe thế cũng gãi gãi đầu, nở mũi. "Kha kha cũng bình thường mà thôi, nhưng nếu có người tôi sẽ đấu với chúng"
"Được, cùng vào nào". Trần Ngọc Minh nói rồi cùng với gã thanh niên cao to bước vào. Nói là 'cùng' nhưng thực chất là họ Lâm đi trước, họ Trần theo sát phía sau...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!