Vực Sâu Vô Tận

Chương 9: Lật Bài & Thắng Lợi.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 9: Lật Bài & Thắng Lợi.
Mấy ngày sau.
Trong một khu rừng nọ.
Hình ảnh một thanh niên dần hiện rõ, người này không ai khác là Trần Ngọc Minh. Hiện tại hắn đang lấy nhựa cây từ một cái cây toàn thân đỏ thẳm gần đó.
Sau một lát, cuối cùng Trần Ngọc Minh cũng xong xuôi trong việc lấy nhựa cây.
"Hoàn thành! Còn thêm hai thứ nữa!"
Trần Ngọc Minh làm xong việc tìm kiếm nguyên liệu liền trở về, bắt đầu nhận thêm nhiệm vụ để tích điểm.
"Không biết tên đó, sẽ ra tay như thế nào". Trần Ngọc Minh vừa đi vừa suy diễn viễn cảnh. Bản thân không may phản công thất bại...
Không không không...
Hắn vội quơ quơ cái tay, đánh đi cái những cái suy nghĩ không hay kia.
Không biết thứ đó, có hữu dụng hay không...
Đi thêm một khoảng cuối cùng hắn dừng chân lại trước bảng nhiệm vụ.
"Xem nào mình nên chọn..."
Nhất thời từ phía sau lưng, một âm thanh chuyền đến.
"Ô, nay lại tiếp tục làm nhiệm vụ à?" . Quay đầu nhìn lại thì thấy, người này không ai khác là Lâm Đại Cường.
"Uh, này tôi tranh thủ nhận nhiệm vụ, để kiếm thêm ít ấy mà". Trần Ngọc Minh thản nhiên nói.
"Vậy à, có cần tôi giúp gì không". Lâm Đại Cường cười cười trong miệng.
Trần Ngọc Minh nghe thế liền không trả lời ngay.
Phía đối diện Lâm Đại Cường cũng đã mơ hồ đoán được, họ Trần này sẽ lại tiếp tục từ chối!
"Như vậy có ổn không?". Sau một lúc do dự, Trần Ngọc Minh liền giả vờ trả lời.
Hử? Không từ chối giúp đỡ à?
"Nhiệm vụ tiếp theo tôi nhận, chính là tiêu diệt một con gấu. Nhưng sợ rằng với sức mình không cách nào có thể hoàn thành"
"Vì vậy tôi cũng có ý định nhờ ông hỗ trợ giúp đỡ". Trần Ngọc Minh nói.
Lâm Đại Cường nghe thế, liền lộ rõ nét mặt hớn hở, không chút do dự đồng ý.
"Được, được thôi tiêu diệt một con gấu thôi mà"
Trần Ngọc Minh nghe thế liền lộ ra sắc mặt vui mừng. Ngay sau đó nói chuyện thêm một lúc, cả hai liền bắt đầu vào rừng tìm kiếm địa điểm đã chỉ dẫn.
Loạch xoạt loạch xoạt...
"Này ông chắc là nơi này không?". Đi bộ hơn một tiếng rưỡi, trong lòng gã có chút nghi ngờ.
Trần Ngọc Minh ở bên cạnh, cầm tờ bản đồ trên tay giả vờ chăm chú xem. Sau một lúc thì mới trả lời.
"Sắp tới rồi, chỉ chút nữa thôi..."
Thời gian khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua.
"Tới rồi!"
Trước mặt hai lúc này là một hang động to lớn.
Từ bên ngoài nhìn vào trong chỉ thấy một khoảng không đen kịch, không chút ánh sáng nào.
Lâm Đại Cường đứng bên cạnh nhìn thấy cái hang to đùng này, ánh mắt càng thêm mắt khó tin.
"Này, ông chắc đúng là nơi này không?"
Trần Ngọc Minh gật đầu chật nịch.
"Ừ, chính là nơi đây. Sao? Sợ à?"
"Sợ!!". Lâm Đại Cường đột nhiên hùng hồn khí thế trở lại.
"Được! Vậy vào thôi". Trần Ngọc Minh lúc này không biết tại sao, lại trở nên gan mà đi vào bên trong trước.
Tên này??
Lâm Đại Cường nhìn thấy thanh niên họ Trần tiến vào trước, liền cẩn thận đi theo sau.
Hửm? Có mùi gì đó.
Lâm Đại Cường vừa bước vào liền cảm thấy một mùi hương, xộc thẳng vào mũi mình.
"Hoàng Anh, ông có ngửi thấy mùi gì không"
....
Lâm Đại Cường đột nhiên phát giác gì đó! Hắn lên tiếng nãy giờ, mà đối phương chưa hồi đáp. Chẳng lẽ có bẫy?
Không ổn! Phải mau rời đi!!
Ngay lập tức không do dự, Lâm Đại Cường quay người định rời đi...
Xiệttttttt.
Một tiếng sắc bén, cắt vào da thịt.
Aaaaaa.
Đằng sau lưng của gã đột nhiên truyền đến cơn đau xé thịt.
Soạt....
Hựt!
Sau Lâm Đại Cường càng cảm nhận rõ, đang có thứ gì đó găm sâu vào sau lưng mình!!!
Phải chạy!
Lạch cạch lạch cạch....
Khi chạy ra ngoài Lâm Đại Cường liền vội cắn răng chịu đựng. Từ trong túi lấy ra một cái ống đựng nhỏ, bên trong là một chất dịch màu xanh lục.
Ngay khi vừa giơ lên miệng thì...
Từ trong hang liên tiếp mấy cục đá phang thẳng ra ngoài, một viên trong đó vô tình va trúng ống đựng. Phịch một tiếng, ống đứng chất dịch lục liền rơi xuống đấy chảy ra ngoài.
Đây là?...
Ngay lúc ngơ ngác Trần Ngọc Minh đột nhiên lao ra, khí thế tỏa ra đùng đùng, trên tay cầm chắc con dao.
Aaaaaa. Vừa hét, hắn liền điên cuồng lao tới. Nhìn thấy nét mắt kinh ngạc chưa kịp phản ứng của gã kia, Trần Ngọc Minh càng thêm phần hung ác, chạy đến.
Con dao trên tay, từ trên cao vung xuống....
Soạt...
Máu tươi phun ra dữ dội, chưa dừng lại, hắn liên tiếp xuất thủ. Càng đâm càng hung hăng.
Sau một lúc hắn liền lùi lại, bàn tay đột nhiên rung rẫy. Nhìn lại bàn tay đẫm máu kia, cùng với thứ trước mặt.
Mình!...Hực uhm...
Mặc dù hắn đã liên tưởng rất nhiều cảnh tượng, bản thân ra tay với con người. Nhưng khi làm thật, cảm giác lại vô cùng khác. Tuy nhiên hắn rồi sẽ dần quen, vì đây không còn là thế giới bình thưởng nữa. Nơi đây hoặc là g·iết hoặc là bị g·iết.
"Này! Mày làm như g·iết được tao vậy!!". Đột nhiên Lâm Đại Cường mình đầy thương tích đứng dậy, trên tay gã cầm một ống dịch khác, rồi ực ực mấy ngụm.
Vết thương đang lành lại ư?
Nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ kia, Trần Ngọc Minh liền phản ứng lại, vội chạy nhanh đến định bổ cho gã một nhát chí mạng.
chỉ là...
Cơ hội trước mắt, không biết nắm bắt sẽ bỏ lỡ.
Mắt thấy họ Trần kia lao đến, gã chỉ cười khẩy một tiếng. Sau đó không biết từ đâu, gã lấy ra một thanh trường đao sắc bén.
Vãi! Chơi cả đau à!?
Trần Ngọc Minh đột nhiên thay vốn định lao đếm t·ấn c·ông, nhưng khi nhìn thấy cây đao dài kia, rồi nhìn mại cây dao nhỏ chưa đến 40cm này. Thì...
Không ổn.
Ngay lập tức không chút do dự, Trần Ngọc Minh chuyển hướng về khu an toàn mà mặc sức chạy.
Đến đó hắn sẽ được an toàn, vì tại khu đó chỉ cần ra tay với người khác sẽ bị một thế lực thần kỳ nào đó tiêu diệt.
"Tấn công tao xong, rồi định chạy?". Lâm Đại Cường tức giận đuổi sát theo sau, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Sợ rằng chỉ trong chốc lát, sẽ có thể đuổi kịp.
Hộc hộc hộc.
Soạt soạt, cạch.

Bạn đang đọc bộ truyện Vực Sâu Vô Tận tại truyen35.shop

Trên được chạy hắn qua trúng vô số bụi rặm, hơn nữa còn bị vẹt trúng một cành cây... tuy vậy hắn vẫn không dừng lại. Vẫn điên cuồng chạy thục mạng.
"Ha ha một người mới như mày, đòi chạy nhanh hơn tao à?". Từ sát phía sau tiếng của Lâm Đại Cường vang lên.
Nghe thấy giọng cười, hắn liền hú hồn. Tốc độ càng ngày càng tăng lên.
Trên đường chạy Trần Ngọc Minh không ngừng chửi rủa.
"Đm mày, Huỳnh Quốc Lâm. Mày là xxxxx"
"Chửi tao!!? Khoan đã". Lâm Đại Cường nhất thời kinh ngạc, sao thằng đó lại biết tên thật của mình.
Chẳng lẽ...
Nó cũng có kỹ năng thẩm định các loại sao?
Thằng này! Nguy hiểm!!!
Lâm Đại Cường càng hiểu biết về Trần Ngọc Mình. Gã càng điên cuồng muốn truy g·iết hắn.
[Cảnh báo! Mức độ ác ý của đại diện: Huỳnh Quốc Lâm đối với bạn là 95%]
Vãi! Kỹ năng lại tự thông báo!
Trần Ngọc Minh nghe tiếng hệ thống, trong lòng lại thêm bất an.
Ngay lúc này....
Sắp tới rồi!!
Trước mắt hắn chính là mái vòm bao quanh khu vực an toàn, nhìn thấy thứ này càng cho hắn thêm hi vọng sống sót.
Tuy nhiên!
Vụt...
Tiếng xé gió đột nhiên xẹt qua. Nhìn lại thì trước mắt chính là Huỳnh Quốc Lâm!!
Hừ một tiếng, Trần Ngọc Minh không từ bỏ cơ hội. Mà chuyển hướng, chạy ngang quá, đi đến khu vực an toàn khác.
"Định chạy? Không dễ đâu". Lâm Đại Cường, đột nhiên cười nhẹ. Sau đó xẹt một cái, đã chạy đến trước mặt Trần Ngọc Minh.
Hả?
Chính lúc ngờ ngác, gã dồn lực toàn lực. Mạnh mẽ vung cước thẳng bụng.
Aaaa.
Cộc!
Trần Ngọc Minh bị một lực mạnh v·a c·hạm, làm cho cả người bay ra sau. Không may là thân thể đập mạnh vào cây!
Rắc rắc...
Ự, gãy xương rồi à.
Đột nhiên lúc này, trong phần ngực hắn truyền đến cảm giác nhói đau khó tả.
Sệt....sệt....
Huỳnh Quốc Lâm từng bước đến gần, cây đao dài phía sau bị kéo lê lết dưới đất, làm phát ra âm thanh kỳ dị.
"Mày Huỳnh Quốc Làm, tao xxxxx". Khi xong hắn còn không quên giơ ngon giữa thẳng mặt, ngụ ý muốn nói cảm ơn.
"Mày!!! Thằng chó!!!". Nhìn thấy thằng cho trước mặt chửi hết cả nhà, từ đời con cháu đến cụ kỵ. Gã thêm phần phẫn nộ, giơ đao lên trời chuẩn bị vung xuống.
"C·hết đi, thằng ngu"
Chính là lúc này, Trần Ngọc Minh nhân lúc hắn không để ý, vội nắm một núm cát hắt thẳng mặt đối phương.
Aaaaaa
"Mắt tao!!!". Huỳnh Quốc Lâm gào thét, sau đó một đao giận dữ vùng xuống.
kịch một tiếng, dưới đất liền in hình lưỡi đao.
Cũng may nhân lúc sơ hở, Trần Ngọc Minh cắn răng lật người né sang một bên mới tranh thoát.
Sau đó chỉ thấy gã họ Lâm vung chém bừa khắp nơi.
Nhân cơ hội này Trần Ngọc Minh từ trong túi, lấy ra hai chai nước có màu tím đục.
Sau đó thì cố gắng mở nắp dội canh thời cơ chuẩn sát.
Đổ!
Trần Ngọc Minh đứng trụ trên cây, nhìn thấy cơ hội liền không do dự, cầm trai hất nước thẳng vào miệng hắn.
Uhmm!!!
"Vừa nãy là?". Gã nhất thời kinh ngạc, không biết rốt cuộc bản thân đã nuốt phải thứ gì!
Tuy nhiên cũng nhờ lượng nước ban nãy, gã đồng thời cũng thoát khỏi việc cát dính vào mắt.
"Mày! Rốt cuộc cho tao uống thứ gì?!". Huỳnh Quốc Lâm chỉ thẳng thanh đao sắc bén, về hướng Trần Ngọc Minh rồi lớn giọng hỏi.
"À cũng không có gì. Hi hi cũng chỉ là chút dịch độc của cây Tử Liệt Thôi". Trần Ngọc Minh lùi lại vài bước, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười, thản nhiên trả lời.
"Hả!!! Thằng chooo!!!!". Huỳnh Quốc Lâm tức giận hét lớn, thanh đao sắc bén đồng thời, chém xuống Trần Ngọc Minh.
Kennnnn!
Hai tiếng v·a c·hạm của sắc thép vang lên.
Hả? Sao mày có!
Gã kinh ngạc bàng hoàng, rốt cuộc tại sao thằng người mới này lại có một thanh kiếm trong tay?
Phải biết một thanh kiếm cũng mất đến hơn 700–800 điểm!
Hả ngạc nhiên là tốt, Trần Ngọc Minh cười lật kèo. Sau đó cảng khá đòn đao.
"Khoan đã. Dù cho mày có thanh kiếm đi nữa, sao mày lại dễ dàng phá được đòn t·ấn c·ông của tao".
Trần Ngọc Minh không nói gì, chỉ tập trung vào t·ấn c·ông.
Sao đó ken, ken thêm vài tiếng.
soạt....
Thân thể Huỳnh Quốc Lâm đột nhiên ngừng chuyển động, nắm bắt thời này hắn một kiếm chém xuống.
"Aaaaa, sao sao cơ thể..."
Ngay lúc này, gã đột nhiên cuối cùng cũng rõ. Bản thân nhất định là bị chúng độc!!
"Mày..."
Không nhiều lời thêm, Trần Ngọc Minh một đường chém vào chỗ chí mạng! Làm cho hắn c·hết ngay tại chỗ.
Phịch, hộc hộc....
Sau khi kết thúc hắn liền ngồi phịch xuống, thở phào nhẹ nhõm.
"Hộc.. cũng may là tiêu không lãng phí...."
Đột nhiên bất giác Trần Ngọc Minh lại nhớ vài ba ngày trước, thời điểm lúc đó hắn mới có 1110 điểm.
Sau khi suy nghĩ hắn đã lựa chọn mua một kỹ năng có tên là: Cán Cân Phán Xét, với giá 600 điểm.
Sau khi tìm hiểu kỹ năng Trần Ngọc Minh liền không vội hành động nữa. Mà mấy ngày sau đó hắn liền tục tránh né Huỳnh Quốc Lâm, cùng với thăm ngàn cầy nhiệm vụ.
....
Kết quả là phải tiêu hơn 1450 điểm, để mua vài thứ.
Trong đó chính là bột hương làm suy yếu trong 1h, được dùng lúc hắn dẫn gã họ Lâm vào hang động.
Tiếp theo là một thanh kiếm ghẻ, mà lên tới 700 điểm.
Sau khi chuẩn bị xong hắn liền cố ý, trong giận Huỳnh Quốc Lâm.
Vì điều kiện để kích hoạt kỹ năng: Cán Cân Phán Xét, chính là. Đại diện phải có lượng thiên ác đạt đến 100%.
Khi đạt đủ điệu kiện, nó sẽ cho phép người dùng gia tăng gấp đôi tổng chỉ số.
....
Sau một phút nghĩ ngợi, Trần Ngọc Minh liền nhìn đứng dậy nhìn cái xác trước mặt.
Tiếp theo sắc mặt hắn liền lộ ra vẻ kỳ lạ.
"Nếu người đã không dùng được nữa, vậy chi bằng để ta giữ hộ hê hê". Trần Ngọc Minh tiến tới gần lấy đi cái túi nhỏ của Huỳnh Quốc Lâm.
Ngay khi định kiểm tra bên trong có gì, thì một dòng thông báo vang lên!
[Bạn đã nhận được 2630 điểm]

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vực Sâu Vô Tận, truyện Vực Sâu Vô Tận , đọc truyện Vực Sâu Vô Tận full , Vực Sâu Vô Tận full , Vực Sâu Vô Tận chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top