Chỉ là sau một thời gian hoành hành nhân gian, con quái vật bỗng biến mất.
Quân đoàn Địa ngục cũng bắt đầu yếu thế từ đó.
Phải chăng con bướm trước mặt cáo Rau Heo chính là Kẻ đồ thần bị mất tích năm đó? Vân Thanh nương nương cùng Kẻ đồ thần , Đao Sơn đại vương có quan hệ như thế nào? Rất nhiều nghi hoặc nổi lên trong đàu cáo tinh Rau Heo, nhưng nó không dám hỏi, thậm chí không bao giờ dám kể lại cho bất kỳ ai khác.
Con bướm xanh biếc ấy bắt đầu sống lại, run rẩy đôi cánh, từ cái miệng khổng lồ bắt đầu phát ra tiếng cười khành khạch: “Ha ha, cuối cùng ta đã sống lại.
Vân Thanh ta muốn ngươi sống không bằng chết.“ Nhìn con bướm há rộng chiếc miệng to lớn, Cáo Rau Heo sợ hãi nó ăn tươi nuốt sống luôn Vân Thanh nương nương.
So với thân hình khổng lồ của con bướm, Vân Thanh nương nương nhỏ bé giống hệt một con kiến.
Thế nhưng Vân Thanh nương nương cũng không sợ hãi, chỉ sờ sờ đôi chân to như cái cột của con bướm, nhẹ nhàng nói: “Có thể, nếu ngươi muốn chết.
“ Con bướm lúc này cũng lộ vẻ sợ hãi, chỉ đành đứng im để cho nàng sờ khắp nơi.
Thế rồi dường như nó không chịu được , liền thu nhỏ và hóa thành một con bướm bé xíu thông thường, chỉ to bằng bàn tay.
Nó bắt đầu bay vèo vèo xung quanh tế đàn để tránh đi Vân Thanh nương nương.
Vân Thanh nhìn con bướm tung tăng vui sướng nói:”Đây là lần cuối chúng ta gặp mặt, bản thể của ta.” Con bướm bỗng dừng lại trên không trung, giọng nói của nó toát lên vẻ kinh ngạc.
“Ngươi chịu thả ta ra ngoài?” Vân Thanh nương nương lau sạch cây trâm dính máu, cắm lại lên mái tóc đen của nàng, từ từ trả lời: “Năm đó vì sợ chết mất bản thể, nên ta đã thả ngươi ra ngoài để ngươi ăn thịt uống máu.
Năm đó cũng vì tránh người tu đạo săn giết ngươi, nên ta bắt ngươi lại giam cầm ngươi mấy trăm năm.
Tất cả đều là lỗi của ta.
Vốn dĩ chúng ta là một, nhưng giờ linh hồn đã không còn nhiều liên quan với bản thể, bản thể cũng có linh hồn khác.
Có vẻ như năm đó ngươi ăn thịt thần linh khiến ngươi tự sản sinh ra linh hồn.
Ta vốn nghĩ ngươi là hình bóng của ta trong một tấm gương phản chiếu, nhưng đó chỉ là ảo tưởng, trốn tránh sự thật.
Ta thực sự biết rõ ngươi chỉ là một linh hồn bất hạnh được sinh ra trong bản thể của chính ta.
Chỉ là ta sợ mất đi bản thể, mất đi quá khứ của chính mình… ” “Giam cầm ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả… Bản thể cũng đã chẳng phải của ta nữa….Có chăng chỉ là một chút liên quan về việc tu hành mà thôi “ Vân Thanh nương nương nói chuyện bằng một cái giọng mà cáo tinh Rau Heo chưa thấy bao giờ, cũng chẳng thể hiểu nổi.
Con bướm lúc này lại lên tiếng: “Ngươi không sợ ta chết, làm ngươi mất sạch tu vi?” Vân Thanh nương nương bật cười: “Mất sạch tu vi có sao? Nhân quả luôn có vay có trả, chẳng có ai trốn thoát nổi.
Ta đã sống cả ngàn năm, chịu quá đủ rồi thế gian nhân tình ấm lạnh, cũng trải qua vui sướng tự do.
Bây giờ ta muốn được giải thoát khỏi quá khứ của chính mình.
“ Nàng cười ấm áp bế cáo tinh Rau Heo lên.
“Sau này đừng có đến núi Sầm tìm ta, nếu không các ngươi biết hậu quả.
“ Nàng nói bằng giọng bình thản, nhưng cáo tinh Rau Heo vẫn thấy Bạt Thiệt và con bướm Đao Sơn run lên bần bật.
Cáo tinh vui vẻ vô cùng, nó biết Vân Thanh nương nương mà nó quen thuộc đã trở về.
.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!