Đoàn Gia Hứa cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cho anh?”
Nghe anh nói kiểu này, Tang Trĩ đột nhiên cảm thấy dùng từ “Cho” không quá thỏa đáng. Cô nghĩ nghĩ, lập tức sửa miệng, thanh âm nhẹ nhàng: “Trả lại anh.”
Thời điểm Đoàn Gia Hứa còn đang nghĩ ngợi, mắt vừa nhấc lên, đột nhiên chú ý đến biểu lộ của Tang Diên. Anh hơi nhíu mày, nháy mắt đánh lạc hướng chú ý, cười nhạt nói: “Được.”
Sau đó, Đoàn Gia Hứa tiếp nhận đồng tiền kia, ôn hòa nói: “Cảm ơn em gái nhỏ cho anh trai tiền tiêu.”
Một bên.
“Ài Tang Diên, tại sao tôi cảm giác, tình cảnh này tương đối giống như… đây là em gái lão Hứa...” Không đợi Trần Tuấn Văn nói hết lời, anh ta cảm giác được cảm xúc của Tang Diên đột nhiên hạ xuống âm độ, bèn lập tức thu hồi lời nói trong miệng, tiến đến vỗ vỗ bờ vai người anh trai số khổ nào đó: “Được rồi, được rồi.”
“...”
Trở về trường Đại học Nam Vu, bốn người tách ra, tạm biệt nhau.
Tang Trĩ ăn miếng dâu tây cuối cùng, ánh mắt vô thức nhìn theo bóng lưng Đoàn Gia Hứa. Không bao lâu, đôi con ngươi khẽ chuyển, đột nhiên đối đầu cùng ánh mắt không mất thân thiện của Tang Diên. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Cô không khỏi cảm thấy chột dạ, lập tức giả bộ như mình đang ngắm phong cảnh: “... làm gì vậy.”
Tang Diên không để ý đến cô, mặt không thay đổi quay ra bắt một chiếc taxi.
Tang Trĩ sợ ông anh thần kinh thô nhưng thi thoảng bắt trọng tâm siêu thính và siêu dính của mình phát hiện chỗ không đúng, bèn thấp thỏm không yên. Cô cố giả bộ trấn tĩnh, dứt khoát kéo thẳng khóe môi, lộ ra một cỗ cảm xúc không buồn không vui, mở cửa xe ngồi vào.
Hai anh em một trái một phải chui vào xe. Không gian trầm mặc.
Lái xe là một chú trung tuổi vui tính, nhìn kính chiếu hậu thấy bộ dáng của hai người, vui tươi hớn hở nói: “Hai anh em cãi nhau à?”
Tang Trĩ sững sờ: “Không có ạ.”
Cô nhìn Tang Diên, nháy mắt một cái, nhịn không được nói: “Hình như đúng ạ.”
“...”
“Chú ạ vừa rồi __” Tang Trĩ nói thầm “Anh hai cháu cho cháu phép cháu mời anh ấy một túi kẹo dâu tây, cháu liền đưa tiền cho anh ấy mua. Nhưng anh ấy không mua, cháu bảo anh ấy trả tiền lại cho cháu, sau đó anh ấy liền tức giận.”
Chú lái xe nghe lời này, không đồng ý nói: “A? Cậu nhóc xấu tính, đây là cháu không đúng rồi.”
Tang Diên làm như không nghe thấy, lấy tai nghe trong túi quần ra đeo lên.
“...”
Nhìn hành động của ông anh, Tang Trĩ có chút không hiểu thấu.
Chẳng phải có chỉ có 5 đồng tiền thôi, anh ấy có cần cố chấp thế không?
Ba mẹ chẳng lẽ không cho anh ấy tiền tiêu vặt hay sao?
Do dự một chút, Tang Trĩ cũng không muốn chiến tranh lạnh với cái người hay hờn dỗi nào đó, đành đem mấy lời trêu chọc nuốt xuống, cả quãng đường về nhà nhàm chán cực độ. Cô cầm 5 đồng tiền lấy ra, không quá tình nguyện nhét vào tay Tang Diên: “Đây cho anh.”
Tang Diên lấy tai nghe xuống, âm thanh không vui vẻ cho lắm nói: “mày nghĩ anh mày hiếm lạ mấy đồng tiền này của mày?”
“Ồ.” Tang Trĩ nhìn hắn chằm chằm hai giây, lại yên lặng bỏ vào trong túi.
“Tiểu quỷ, tự suy nghĩ lại hành động của mình tí đi.” Tang Diên ngoài cười nhưng trong không cười, giật giật khóe miệng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mày có hay không nghĩ cho anh trai này, đã bao giờ đưa tiền cho anh trai ruột, lại đưa cho người khác.”
Tang Trĩ lắc đầu, chân thành nói: “Nhưng chẳng phải anh tự cầm sao, tiền của em ấy?”
Tang Diên: “...”
“Kì nghỉ đông năm ngoái, anh mua máy chơi điện tử cầm tay.” Tang Trĩ chậm rãi nói: “Không phải còn thiếu 200 đồng, sau đó liền lén lấy từ bao lì xì của em ra.”
“Lì xì của mày dày như thế.” Tang Diên chột dạ nói, “Mày vẫn có thể biết anh cầm của mày bao nhiêu?”
“...”
“Vậy mới nói, em thật là một đứa em gái bao dung, không muốn so đo cùng anh.”
“...” Tang Diên hỏi, “Mày vừa đưa 20 đồng cho Gia Hứa làm gì?”
“Đó là tiền Gia Hứa ca ca hôm qua cho em. Anh ấy nhìn thấy em bị cướp 20 đồng, liền vụng trộm đưa em tiền.” Tang Trĩ bình tĩnh nói, “Không giống ai đó, chỉ vụng trộm lấy tiền của em gái thôi.”
Tang Diên: “…”
Vì sự việc Tang Trĩ bị bạn cùng trường bắt nạt, mẹ Lê Bình cùng ba Tang Vinh có một cuộc trao đổi đặc biệt sâu sắc với thầy chủ nhiệmTrần Minh Húc. Thêm nữa ba Ân Thực Như cũng liên lạc với trường về sự việc tương tự.
Trường học liền nghiêm túc theo sát và có các biện pháp mạnh đối với vấn đề này.
Sau đó mỗi chủ nhiệm lớp có cuộc nói chuyện riêng với phụ huynh, phát hiện tình huống này xảy ra không ít. Nhưng đa phần là sau khi tan học các em học sinh đến quán net lậu lén bố mẹ và thầy cô chơi nên khi bị đe dọa không ai dám nói với phụ huynh.
Quán net lậu bị báo cáo lên cơ quan quản lý có thẩm quyền, rất nhanh bị buộc đóng cửa.
Sự tình chi tiết thế nào, Tang Trĩ không rõ cũng không quan tâm.
Một thời gian sau, Ân Thực Như nhiều lần đến gặp Tang Trĩ, nói xin lỗi cô. Nhưng bị cô lạnh lùng từ chối nên cũng không lui tới nữa. Vết thương ở chân Tang Trĩ dần dần hồi phục, Tang Diên như thường lệ đến xế chiều đến đón cô.
Thời điểm anh trai không rảnh liền nhờ bạn bè thân thiết qua đón. Ngẫu nhiên sẽ là Tiền Phi, Trần Tuấn Văn, nhưng thường xuyên nhất là Đoàn Gia Hứa.
Căn bản dù cô không tranh thủ, nghĩ cách gặp thì vẫn có cơ hội gặp thường xuyên.
Tang Trĩ phát hiện ra, thái độ Đoàn Gia Hứa đối với cô có điểm giống với Tang Diên. Thích trêu chọc cô, hành động cũng rất ấm áp, che chở như một người anh trai, nhiều phương diện còn rất chú ý tới tâm tình của Tang Trĩ.
Thi thoảng thấy những cử chỉ dị thường của cô, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy thú vị, trẻ con nên hoạt bát, có cá tính mới tốt.
Thái độ hoàn toàn như trước đây, nhưng tựa hồ, đối với cô cũng bắt đầu thân thiết hơn rất nhiều.
Trước đó, Tang Trĩ vẫn cảm thấy, tuổi tác hai người cách xa nhau là một chướng ngại lớn, những tâm tư, tình cảm của mình rất nhiều, cũng có rất nhiều thứ cô không dám làm, vì mình nhỏ tuổi hơn anh. Nhưng lâu dài, Tang Trĩ lại bắt đầu cải biên suy nghĩ. Cô giống như là vì nhỏ tuổi nên chiếm được không ít tiện nghi của anh.
Người lớn thường cảm thấy ở độ tuổi của cô căn bản là chưa hiểu chuyện. Kỳ thật cô hiểu hết. Nhưng cũng có thể làm gì chứ.
Thành tích thi cuối kỳ lần này của Tang Trĩ không được tốt lắm, rơi ra khỏi top 10 toàn khối.
Một phần nhỏ nguyên nhân là do đầu cấp hai có thêm môn vật lý, còn phần lớn nguyên nhân chính là, cô đối với môn học khô khan này hoàn toàn không có hứng thú, trên lớp học căn bản là không bỏ lời giảng vào đầu.
Thành tích rớt thảm. Lê Bình và Tang Vinh thương lượng một phen, cũng trưng cầu ý kiến của Tang Trĩ, cuối cùng quyết định để Tang Diên bổ túc cho cô môn này. Dù sao cũng mới bắt đầu học, nội dung kiến thức không nhiều, trình độ của Tang Diên cũng có thể dạy cho Tang Trĩ.
Nhưng buổi bổ túc chưa đến nửa giờ đã chết trong trứng nước.
Vì sao.
Đơn giản là: Cả bên dạy và bên học đều có vấn đề.
Tang Trĩ tự thấy Tang Diên giảng sai hoàn toàn, hắn nói một câu, cô cãi một câu, mà Tang Diên thì không có kiên nhẫn với đứa em gái bướng bỉnh này, cảm thấy giảng cho một đứa nhóc hiểu là vô cùng mệt mỏi, nói lần đầu cô em không hiểu cũng chẳng thèm giảng lại lần hai.
Lê Bình không còn cách nào khác, đành dứt khoát quyết định mời gia sư.
Kì nghỉ đông không dài, Tang Trĩ còn muốn đi chơi với gia đình, một chút cũng không muốn học thêm. Nhưng thành tích của cô xác thực tụt xuống, cũng không có mặt mũi cự tuyệt đề nghị của mẹ.
Tang Trĩ xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng bỏ ra một buổi tối nghiên cứu chiến thuật quậy cho thầy gia sư mới tự bỏ cuộc.
Tang Trĩ biện pháp gì cũng đều nghĩ đến nhưng đều vô vọng, 36 kế tẩu vi thượng sách. Vì vậy cô dự định ngày mai sẽ trốn đi chơi cả ngày. Như thế, đoán chừng thầy gia sư sẽ hiểu ý tứ, thấy khó mà lui, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của cô.
Mẹ Lê Bình nhắn trước, mai 9h thầy gia sư sẽ đến. Kết quả Tang Trĩ sau khi chuẩn bị kế hoạch chu toàn, lại bởi vì cả đêm ngồi nghĩ biện pháp mà sáng hôm sau 10h mới dậy.
Nhìn đồng hồ, Tang Trĩ cảm thấy mình không thở nổi.
Thời điểm này cha Tang Vinh và mẹ Lê Bình đều đi làm, trong nhà chỉ có Tang Diên và Tang Trĩ. Tang Trĩ ra khỏi phòng, hướng phòng khách nhìn, ngoài ý muốn chính là không thấy người. Cô trừng mắt đi qua phòng Tang DIên, vẫn đang đóng, đoán chừng ông anh thân ái của mình còn chưa dậy.
Xem ra thầy giáo hôm nay không đến.
Cảm xúc căng cứng trong lòng Tang Trĩ triệt để buông lỏng, lúc này mới khoan thai vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt. Đánh được một nửa, nghe thấy âm thanh mở cửa phòng của Tang Diên, vô thức hô to: “Anh hai, nấu cho em bát mì, thêm dăm bông nha.”
Bởi vì miệng đầy thuốc đánh răng, tiếng nói của cô có chút không rõ.
Sau đó Tang Trĩ mở vòi nước, đánh răng, rửa mặt sạch sẽ. Cũng không thấy tiếng Tang Diên đáp lại, Tang Trĩ nhanh chóng ra khỏi nhà tắm.
Cô leo lên ghế bàn ăn, nghe thấy phòng bếp truyền đến tiếng sột soạt, thuận miệng hỏi một câu: “Anh hai, hôm nay thầy gia sư không đến sao?”
Tang Trĩ nghe thấy tiếng bóc gói mì dừng lại một lát, rất nhanh lại vang lên.
Trang Trĩ không quá để ý: “Có phải mẹ không có ý định thuê gia sư? Hoặc là ông thầy kia ngủ quên nên còn chưa tới. Anh hai à, theo em đánh giá, tố chất người này quả là không được, ngày đầu tiên đi làm đã đến trễ.”
Trong bếp truyền đến tiếng nước sôi.
Tang Trĩ cầm thanh kẹo để trên bàn, xé ra bỏ vào miệng: “Bằng không, hay là thay thầy giáo thôi, nhưng em cảm thấy sắp hết năm rồi, đoán chừng tìm người dạy cũng rất khó, cho nên tốt nhất là đừng tìm.”
“…”
“Anh hai, nếu như anh nói lại với bố mẹ đề xuất này của em.” Tang Trĩ nghĩ nghĩ, “Năm mới em sẽ chia cho anh 100 đồng tiền lì xì.”
“…”
“Tại sao anh không trả lời?”
“…”
“Vậy hai trăm nhé?”
Vẫn như cũ không có ai đáp lại, tựa hồ như cực kì khinh thường chỗ tiền lẻ này của cô.
Tang Trĩ khẽ cắn môi, đem gia cá tăng lên: “Được rồi, năm trăm thế nào?”
Một giây sau, Tang Diên mở cửa phòng đi ra, đi về phía cô, giọng điệu không kiên nhẫn: “Mới sáng sớm mà đã ồn ào cái gì thế?”
Tang Trĩ giật mình, quay đầu liền thấy Tang Diên ngáp một cái, ngồi xuống cạnh cô. Trong bếp vẫn vang lên âm thanh nấu nướng. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Tang Trĩ ý thức được có điểm không thích hợp, đè ép thanh âm xuống: “Anh hai, ai đang ở trong bếp vậy?”
“HẢ?” Tang Diên lười biếng nói: “Là Gia Hứa, mẹ chưa nói với mày à? Cậu ấy đến dạy kèm mày môn lý đó.”
“…”
Tang Trĩ bỗng chốc hóa đá: “A…Hả…A?”
“A cái gì. Dậy muộn như vậy, người ta đến chờ mày lâu lắm rồi đó.” Nghe thấy động tĩnh từ phòng bến, Tang Diên hỏi: “Gia Hứa, cậu đang nấu bữa sáng ư?”
Không bao lâu sau, phòng bếp truyền đến tiếng đáp hờ hững của Đoàn Gia Hứa: “Ừ.”
Tang Trĩ: “…”
Rất nhanh, Đoàn Gia Hứa đã bưng mì từ phòng bếp đi ra. Dáng người anh tuấn lãng, lại mang theo mấy phần quý khí. Anh mặc một chiếc áo len trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, toàn thân như không dính chút bụi trần nhân gian.
Tang Trĩ chột dạ, chỉ muốn lập tức đi chết, bèn giả ngu cúi đầu, giả bộ vừa rồi không nói gì.
Tang Diên nhìn vào trong nồi, đứng dậy lấy bát.
Đoàn Gia Hứa nhìn Tang Trĩ ngồi đối diện đang lo lắng cúi đầu, nhẹ nói: “Buổi sáng tốt lành?”
“…Buổi sáng tốt lành.”
“Hình như em ngủ quên.” Đoàn Gia Hứa tựa lưng vào ghế, khóe môi không nặng, không nhẹ cong lên, “Anh trai em gõ cửa mấy lần, đều không thấy em trả lời, cậu ấy cũng không nỡ gọi tiếp.”
Tang Trĩ kiên trì nói: “Hôm qua em ngủ hơi trễ.”
“Đúng không?” Mắt của anh giật giật như có điều suy nghĩ nói, “Không phải giả bộ không nghe thấy đó chứ?”
Tang Trĩ lập tức phản bác: “Em thật sự không nghe thấy.”
Tang Diên cầm ba bộ bát đũa ra, lườm bọn họ: “Không nghe thấy cái gì?”
“Không nghe thấy.” Nghe cô nhắc đến Tang Diên mới nhớ đến việc này, hắn lấy cho Tang Trĩ một tô mì, cười lạnh nói: “Lần sau anh mày đốt pháo, gõ chiêng xem mày có nghe thấy hay không.”
Cô luôn cảm thấy, ánh mắt Đoàn Gia Hứa liếc qua mình không dưới chục lần, tất cả đều mang theo sự ghi thù rõ ràng không che giấu. Ăn miếng mì cuối cùng, cô thu dọn bát đĩa của mình, cấp tốc chạy về phòng.
Tang Trĩ mở sách, vừa sắp xếp sách ra vừa nghĩ đến mấy lời mình vừa nói.
Kỳ thật cũng tốt, không có câu nào thật sự nhằm vào anh. Như thế hẳn là... cũng không cần thiết nổi giận chứ?
Tang Trĩ thở hắt ra, nơm nớp lo sợ ôm sách vở ra ngoài phòng khách.
Phòng cô bàn hơi bé, một người xài thì thoải mái, nhưng hai người sẽ rất chật, vì vậy mẹ Lê Bình đã nói, nếu thầy giáo đến, thì sang phòng Tang Diên học.
Đang muốn vào phòng, Tang Trĩ vụng trộm liếc qua phòng ăn. Không thấy ai.
Cô đem đồ vật cất kỹ, lại nghi ngờ đi đến phòng khách, phát hiện hai đại nam nhân đang ngồi trên ghế salon chơi game, bộ hai người đang dùng chính là máy chơi game cầm tay mà khi ấy Tang Diên lấy tiền lì xì của cô mua.
Tang Trĩ im lặng: “Không học sao ạ?”
Tang Diên nháy mắt một cái: “Vừa cơm nước xong xuôi học hành gì, em cứ đi xem sách qua trước đi.”
“…” Tang Trĩ cảm thấy Đoàn Gia Hứa là do Tang Diên giới thiệu đến đây dạy, như vậy trừ việc dạy cô học, còn có thể chơi game cùng hắn, “Anh hai, đây là tìm thầy giáo dạy kèm cho em, hay là tìm bạn chơi cho anh?”
Đoàn Gia Hứa bật cười, thấp giọng nói: “Tiểu Tang Trĩ, chờ một lát. Anh chơi xong ván này liền dạy em học.”
Tang Trĩ nhìn anh một cái, nén giận đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.
Tư thế ngồi của anh mang vẻ biếng nhác, lúc vào cũng thích dựa vào thành ghế, mang theo chút ủ rũ. Bên cạnh là bệ cửa sổ, có mấy sợi nắng rơi toán loạn trên tóc anh, càng làm màu tóc nâu trong trẻo như trong suốt, sáng lấp lánh.
Tang Trĩ chưa thấy anh chơi đùa bao giờ, lúc này nhịn không được nhìn nhiều hơn mấy lần.
Tay Đoàn Gia Hứa rất đẹp, ngón tay dài hữu lực, xương bàn tay rõ ràng, do làn da trắng, dưới ánh nắng trong trẻo như nhìn rõ tơ máu nhàn nhạt. So với bộ dạng cà lơ, cà phất bình thường, hình dáng này của anh thêm 7 phần chuyên chú, 3 phần ôn nhuận, lại nhã nhặn.
Tang Trĩ mấp máy môi, đột nhiên sờ vào điện thoại di động trong túi. Ánh mắt cô dừng lại, nhìn thoáng qua Đoàn Gia Hứa. Anh tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến cô, ánh mắt chăm chú đặt lên màn hình ti vi.
Trong lòng cô đột nhiên nảy ra một cái ý niệm. Một ý muốn cực kì mãnh liệt.
Tang Trĩ thò tay vào túi quần, bàn tay vì làm việc mờ ám mà bắt đầu đẫm mồ hôi, lần mò nắm lấy điện thoại, cẩn thận từng li từng tí giơ lên, ẩn ẩn dùng đầu gối che khuất điện thoại, nhắm ống kính về phía Đoàn Gia Hứa.
Cô nín thở, ấn nút chụp.
Trò chơi vừa vặn kết thúc, trong phòng an tĩnh lại.
“Tách tách.” Điện thoại Tang Trĩ nhất thời kêu lên, phá tan bầu không khí yên lặng.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng kêu vang vọng, rõ nét dị thường.
Có lẽ trong lòng Tang Trĩ có bóng ma nên cô cảm thấy âm thanh này lớn đến đinh tai nhức óc.
Đoàn Gia Hứa và Tang Diên bị âm thanh này hấp dẫn, đồng thời nhìn về phía cô.
“…”
Tang Trĩ trong nháy mắt mặt đỏ bừng như máu.
XONG
CÔ XONG RỒI
XONG RỒI
XONG THẬT RỒI.
XONG ĐỜI RỒI.
CÔ XONG ĐỜI THẬT RỒI! ÔI CHA ÔI! ÂM THANH A! QUÊN CHƯA TẮT ÂM THANH!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!