Phó Chước đáng ghét không biết ngượng trực tiếp đổi ghi chú wechat của Thẩm Thư Dư thành: [Bà xã đại nhân].
Ai có thể tin tưởng một người đàn ông nhà họ Phó đầy nam tính, cuối cùng trở thành nô lệ của vợ.
Trong khoảng thời gian này Phó Chước ở thành phố Phong Châu chủ yếu vẫn là vì mọi chuyện tại phòng làm việc.
Tập đầu tiên của phim hoạt hình “Phúc Tinh A Tài” đã làm xong, điều này đại diện phải tăng tốc độ làm tập hai. Phòng làm việc không nhiều nhân viên lắm, chứng tỏ lượng công việc của mỗi người đều rất lớn, tăng ca làm thêm giờ đều là chuyện thường.
Truyện tranh “Phúc Tinh A Tài” sẽ kết thúc vào năm nay, nhưng việc chế tác phim hoạt hình và đăng nhiều kỳ có thể sẽ kéo dài nhiều năm. Từ khi mở phòng làm việc tới giờ, Phó Chước không bao giờ lo âu về tiền bạc mà là nhân sự.
Nói giả dụ, một người làm một đoạn phim năm phút có thể phải mất hơn một tháng, nhưng nếu mười người làm thì có lẽ sẽ hoàn thành trong vài ngày.
Thời gian một tập của “Phúc Tinh A Tài” ít nhất hai mươi phút, thời gian yêu cầu làm xong một tập hoạt hình tối thiểu nhất là một tháng.
Lấy một bộ phim hoạt hình bình thường trên tivi có thời lượng hai mươi phút làm ví dụ, bình thường số lượng tranh cho một tập chừng 4000 đến 5000. Trong đó giả thiết là 4000 tấm ảnh động, số lượng nhân viên vẽ ảnh động là hai mươi người, bình quân mỗi ngày mỗi người vẽ chừng hai mươi tấm, ít nhất cũng cần mười ngày để hoàn thành.
Nhưng số lượng tranh vẽ của tập đầu tiên “Phúc Tinh A Tài” lên tới 10000 tấm, có thể thấy được sự tỉ mỉ chu đáo và thời gian cần thiết, đây là hoàn toàn dùng tiêu chuẩn điện ảnh để làm phim truyền hình.
Tiếp theo là các khâu bảng phân cảnh, tạo bối cảnh, bản thô một, bản thô hai, chỉnh sửa ảnh động, quét hình và tô màu. Từng khâu đều cần dùng nhiều nhân viên mới có thể bảo đảm tiến độ càng nhanh hơn. Tuy rằng cũng sẽ có thời gian gấp ở giữa, nhưng làm ảnh động thực sự không phải một chuyện thoải mái, cần đầu tư nhiều nhân lực.
Cho nên vấn đề của Phó Chước từ trước đến nay không phải là tiền, anh lo lắng về vấn đề làm sao tuyển được nhân tài.
May mà từ khi Phó Chước giao mọi việc ở phòng làm việc cho Khương Diệu Đông, hiện tại việc tuyển người đều do một mình Khương Diệu Đông nhận làm. Bản thân anh có thể tập trung trọn vẹn vào truyện tranh đăng nhiều kỳ cùng với việc chế tác hoạt hình.
Thời gian công chiếu hoạt hình “Phúc Tinh A Tài” dự tính sớm nhất là vào tháng năm năm nay. Phó Chước khẩn trương hơn bất cứ ai, chính anh đã đặt mục tiêu cho mình là làm phim hoạt hình tốt nhất trong nước, nhưng nó cũng không phải tự anh có thể định nghĩa cho mình, mà phải là sau khi khán giả cả nước xem xong mới có thể đưa ra kết luận.
Trước khi bộ phim được công chiếu, mọi công việc đều chưa có hồi báo, ngoại trừ truyện tranh còn đăng nhiều kỳ hiện nay. Theo một mức độ đó mà nói, sự nổi tiếng bất ngờ của “Phúc Tinh A Tài” là điều mà Phó Chước không ngờ tới.
Từ nhỏ Phó Chước đã thích vẽ tranh, cũng chịu ảnh hưởng từ mẹ mình.
Sau khi mẹ tự sát, Phó Chước liền bắt đầu vẽ truyện tranh. Vẽ truyện tranh như là khiến Phó Chước đi vào một không gian khác, một cuộc sống khác. Theo một nghĩa nào đó, “Phúc Tinh A Tài” cũng không phải là câu chuyện đầu tiên mà Phó Chước muốn kể ra. Bởi vì trước “Phúc Tinh A Tài”, những nhân vật tương tự đã từng có câu chuyện tuyệt vọng, cũng không tích cực hướng về phía trước như hiện tại.
Toàn bộ câu chuyện “Phúc Tinh A Tài” nói về ước mơ và đam mê. Đây là kết quả sau khi Phó Chước thoát khỏi ám ảnh tự sát của mẹ mình.
Vừa đến thành phố Phong Châu, Phó Chước liền tìm đến nhà hàng mình thường tới để dùng cơm. Anh chụp tấm ảnh gửi cho Thẩm Thư Dư.
FZ: [Bữa trưa chân chính của tôi.]
Thẩm Thư Dư xem ảnh rồi trả lời: [Không phải đã ăn trên xe lửa rồi à?]
FZ: [Cái đó căn bản không phải cho người ăn.]
Thẩm Thư Dư cũng chẳng biết nên nói gì.
Một phần thức ăn nhanh trên xe lửa cũng không rẻ, lúc trước ngồi xe lửa bởi vì cô đói bụng nên đã hỏi giá, một phần tốn bốn mươi năm mươi đồng. Giá đắt như vậy, Thẩm Thư Dư nhìn một cái là được rồi, căn bản không nỡ mua. Sau đó cô từng nghe nói có phần mười lăm đồng nhưng chưa từng gặp được.
Phó Chước ăn rất nhanh, anh vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho trợ lý Ngô Lỗi hỏi chuyện trồng cây anh đào.
Không đúng, hiện tại Ngô Lỗi đã không còn là trợ lý của Phó Chước mà là trợ lý của Khương Diệu Đông. Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới việc Phó Chước thường xuyên quấy rầy Ngô Lỗi.
Ngô Lỗi vốn là người ở thành phố Phong Châu, sau khi được nghỉ học công việc của cậu ta ở phòng làm việc cũng không có xung đột quá lớn, dù sao thời gian làm việc thư thả không cần quẹt thẻ trình diện cũng không cần canh giờ tan làm.
Phó Chước còn chưa ăn cơm xong thì Ngô Lỗi đã gửi qua mấy tấm ảnh cho anh, còn nói: [Trên mạng có cả, giao hàng miễn phí, hướng dẫn toàn bộ quá trình.]
Như vậy sao?
Phó Chước gửi sang tin nhắn thoại cho Ngô Lỗi: “Mua cho tôi hai cây.” Nghĩ nghĩ anh lại nói với cậu ta, “Thôi đi, tôi tự chọn.”
Mặc dù là mua sắm cây non trên mạng, anh cũng phải chọn kỹ lựa khéo. Dù sao đây là món quà anh trồng xuống tặng cho Thẩm Thư Dư.
Nghĩ đến tương lai cây anh đào đầy trái, anh lại dẫn cô đi hái, hình ảnh đó nhất định rất đẹp nhỉ? Vả lại nói không chừng lúc ấy hai người họ đã có con, vậy thì anh sẽ bồng thằng bé đi hái trái anh đào, hình ảnh đó lại càng rực rỡ hơn.
Nghĩ vậy, chuyện mua cây anh đào khiến Phó Chước dùng mấy ngày mới cuối cùng chọn được một cửa tiệm, hơn nữa một hơi mua liền mười cây.
= = =
Mấy ngày đầu nghỉ đông hình như thật sự rất thích thú, mỗi ngày Thẩm Thư Dư ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao cũng không ai đến quấy rầy. Bà ngoại cô ân cần nói là Thẩm Thư Dư bình thường học hành vất vả, không dễ gì được nghỉ nên ngủ nhiều hơn.
Nhưng sau mấy hôm cảm giác mới mẻ qua đi, Thẩm Thư Dư đột nhiên hơi nhớ sự náo nhiệt khi ở trong trường. Vả lại cô chẳng biết tại sao mình còn nghĩ tới Phó Chước.
Nếu hiện tại cô ở trong trường, tên lưu manh Phó Chước khẳng định thường đến quấy rầy cô. Có điều mặc dù hai người họ cách rất xa, anh cũng thường xuyên “quấy rầy” cô.
Sáng sớm Thẩm Thư Dư còn đang ngủ, Phó Chước đã gửi tin nhắn cho cô.
Lúc ấy là tám rưỡi sáng.
Phó Chước gửi tin nhắn thoại nói: “Heo con lười biếng còn đang ngủ à?”
Thẩm Thư Dư bấm mở tin thoại lắng nghe, lỗ tai như tê dại.
Âm thanh của Phó Chước thực ra rất êm tai, tuy rằng thường ngày cô lắng nghe nhiều hình như có chút vô cảm rồi. Nhưng cảm giác thông qua sóng điện từ lại khác biệt, khiến Thẩm Thư Dư cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy.
Thẩm Thư Dư đang nằm trong ổ chăn, sau khi cầm di động nghe tin thoại xong thì cô trả lời một dòng tin nhắn: [Mới vừa dậy.]
FZ: [Tôi đã dậy đi làm một tiếng rồi.]
FZ: [Thật sự muốn ngủ nướng.]
Cùng với em.
Thẩm Thư Dư vẫn có chút tò mò về chuyện công việc của Phó Chước, cô ít nhiều có nghe anh nhắc tới chuyện phim hoạt hình và truyện tranh.
Cô hỏi: [Anh đang bận với phim hoạt hình “Phúc Tinh A Tài” sao?]
Phó Chước ở bên kia ngồi trước máy tính mỉm cười trả lời.
FZ: [Ừ.]
FZ: [Không chỉ phim hoạt hình “Phúc Tinh A Tài”, tôi còn đang tìm kịch bản.]
Bà xã đại nhân: [Kịch bản gì?]
FZ: [Kịch bản thích hợp để cải biên làm phim hoạt hình.]
Thẩm Thư Dư nhớ tới mình luôn được Phương Giác giới thiệu truyện ngôn tình trên Tấn Giang.
Học kỳ này Thẩm Thư Dư thế mà cũng điên cuồng dùng cả đêm đọc tiểu thuyết, đều do Phương Giác quảng cáo ngôn tình trên Tấn Giang rất hay, thế nên cô cứ đọc tiếp, chưa nhìn thấy kết cục cứ cảm thấy không thể ngủ yên. Đó cũng là lần đầu tiên Thẩm Thư Dư đọc tiểu thuyết suốt đêm, cũng may sáng hôm sau không có tiết học.
Phó Chước nói: [Phòng làm việc không chỉ làm phim hoạt hình “Phúc Tinh A Tài”, tôi cũng dự định chế tác một bộ phim điện ảnh hoạt hình 3D tốt nhất. Trước mắt trong tay tôi đã có vài kịch bản đang xem xét, nhưng cũng không tính là quá hài lòng.]
Bà xã đại nhân: [Vậy anh muốn một kịch bản như thế nào?]
Phó Chước nhắc tới mấy bộ phim điện ảnh hoạt hình Âu Mỹ, anh nói với Thẩm Thư Dư: [Mạch truyện độc đáo, có sáng tạo, cũng phải phù hợp với xu hướng chính thống.]
Thẩm Thư Dư coi như bất lực, cô nghĩ đến quyển ngôn tình lần trước mình đọc chính là chuyện tình của nam chính và nữ chính. Nhưng nghĩ đến quyển tiểu thuyết đó thì cô chợt nhớ ra một vài hình ảnh cấm trẻ con. Bởi vì phần cuối câu chuyện thường sẽ đề cập tới một chút chuyện giường chiếu của nam nữ chính, tuy rằng chỉ là sơ lược.
Đối với loại người như Thẩm Thư Dư ngay cả kinh nghiệm hôn cũng không có mà nói, những hình ảnh sơ lược này cũng đủ khiến cô suy nghĩ lung tung.
Thẩm Thư Dư đang nghĩ ngợi thì nghe được tiếng gõ cửa phòng, sau đó Thẩm Quế Văn đẩy cửa tiến vào.
“Còn chưa dậy à?” Thẩm Quế Văn đưa mắt nhìn một cái gò nhỏ trên giường.
Thẩm Thư Dư nghe vậy lập tức ló đầu ra khỏi ổ chăn, nói: “Mẹ, con đã dậy rồi.”
“Dậy rồi thì rời giường sớm đi, con đừng có ngủ nướng, sẽ hình thành thói quen không tốt.” Thẩm Quế Văn nói xong thì đóng cửa rời khỏi.
Thẩm Thư Dư đành phải chui ra ổ chăn ấm áp.
Hôm nay là chủ nhật, Thẩm Quế Văn được nghỉ. Điều này báo hiệu Thẩm Thư Dư đừng hòng nhàn rỗi. Mấy ngày trước Thẩm Thư Dư phá lệ mười giờ mới thức dậy, nhưng đều là vì mẹ đã đi làm.
Ngày mai cô định cùng ông bà ngoại về quê, thế nên hôm nay cô phải cùng mẹ còn có ông bà ngoại cùng nhau quét dọn làm vệ sinh.
Thời gian năm mới đang đếm ngược, hương vị năm mới cũng càng ngày càng đậm đà.
Thẩm Thư Dư rốt cuộc vẫn mong chờ năm mới, bởi vì hồi bé cô cũng rất thích.
Tuy rằng mấy năm nay cô luôn thấy trên mạng có người than phiền hương vị năm mới càng ngày càng mờ nhạt, nhưng đối với nông thôn và trấn nhỏ thì nó chẳng mờ nhạt tí nào. Tới thời điểm cuối năm, dù là ra ngoài công tác hay làm việc ở nhà, lúc này ai cũng nhàn rỗi, dòng xe đông nghịt trên đường phố vô cùng náo nhiệt, kẹt xe là chuyện bình thường.
Chiều hôm qua Thẩm Thư Dư đi một chuyến tới siêu thị, cô đã cảm giác được một chút không khí mừng năm mới. Nói mới nhớ ngày mai chính là ngày tết ông Táo rồi.
Vào giữa trưa, khắp nơi trong nhà gần như đều được quét dọn sạch sẽ không dính tí hạt bụi nào. Trong nhà vốn đã sạch sẽ, hôm nay chỉ là quét dọn những chỗ thường ngày ít quét dọn thôi.
Khi Thẩm Thư Dư đang dọn dẹp phòng mình thì đột nhiên lục ra một tấm giấy chứng nhận đoàn viên. Cô trên ảnh chụp là hồi học lớp bảy, dáng vẻ không thay đổi nhiều lắm so với hiện tại.
Đúng lúc Phó Chước gửi sang một tin nhắn, hỏi cô đang làm gì.
Thẩm Thư Dư chụp lại giấy chứng nhận đoàn viên của mình gửi cho anh: [Đang thu dọn đồ đạc.]
Giấy chứng nhận đoàn viên có gì đẹp chứ?
Phó Chước liếc mắt một cái liền để ý tới ảnh chụp trên tờ giấy chứng nhận. Điều khiến anh bực dọc là pixel của di động cô không tốt lắm, chụp không rõ tấm ảnh trên giấy chứng nhận đoàn viên. Nhưng dù lờ mờ, Phó Chước rốt cuộc coi như thấy được dáng vẻ hồi cấp hai của Thẩm Thư Dư.
FZ: [Này, người đẹp.]
FZ: [Hẹn hò không?]
Bà xã đại nhân: [Không hẹn hò!]
FZ: [Vậy làm sao đây?]
FZ: [Ông đây nhớ em muốn chết rồi.]
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!