Chỉ là khi hắn vừa quay lại liền thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt mỉm cười hiền lành đứng tại nơi đó, tên A kia chỉ có thể nuốt nước bọt tay lập tức đưa tới đai lưng, nhưng Dạ Nguyệt Tu Kiệt sao có thể dễ dàng cho hắn dễ dàng đạt được mục đích? Một đao chém tay hắn, lại nhanh chóng đem kiếm vung một đường kết thúc sinh mạng của cả hai tên.
Cũng may nguồn nước chưa bị đầu độc, chỉ là không biết ở bên kia nàng như nào rồi.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn lên bầu trời, hắn thường thấy Hào Kiện thường ngắm trăng, nhất là những ngày trăng tròn hắn thường ngắm lâu hơn trước.
Chậc, là một nam tử hán hắn hẳn có nhiều điều giấu trong lòng, chỉ là ít khi thấy hắn biểu lộ ra chút tình cảm của hắn.
Trừ lúc lên chiến trận, hắn mới bộc lộ một chút về bản thân.
Hoặc ánh mắt không che giấu ghét bỏ Lang Minh Triết, vậy mà đôi khi hắn lại muốn tên Hào Kiện kia có thể thật lòng nhìn hắn như vậy.
Thu kiếm trở về, Dạ Nguyệt Tu Kiệt như nhận ra, lại có chút sợ hãi.
Không lẽ bản thân là đoạn tụ sao?
Cú sốc này làm cho Dạ Nguyệt Tu Kiệt có chút không tin tưởng, lại sợ hãi.
Không để Lang Minh Triết nói lời nào liền vội vã rời đi, Lang Minh Triết nhìn thấy hành động hắn có chút kỳ lạ cũng không tiện hỏi đành xoay người phất tay, cho người lục soát thân thể hai tên nội gián sau đó dọn dẹp thi thể.
Nhìn lên bầu trời sương đã xuống lạnh buốt, trên phiến lá cũng đã đọng lại sương, Lang Minh Triết cảm nhận mùi máu tươi thoang thoảng quen thuộc, trong lòng lại nặng trĩu nhớ tới ánh mắt sợ hãi của nàng về hắn.
Nương tử này, sợ hắn thật sao? Hắn cũng muốn có một người có thể yêu thương hắn thật lòng, đối với Lang Minh Triết hắn mong có thể lấy được tình yêu thuần túy của người hắn nhận định.
Có thể làm một đôi phu thê yêu thương nhau, thì thật tốt.
Hắn có thể cho nương tử mình những điều tốt nhất, nên ít nhất, Lang Minh Triết hắn không muốn thê tử sợ mình.
Một đêm qua đi, đúng giờ thìn, một tia sáng bắn lên từ phía trong Bắc Tuyệt sơn trang.
Binh lính Dạ Nguyệt sơn trang cùng chút binh lính của triều đình đã đợi sẵn bên ngoài, chỉ thấy Lang Minh Triết phất nhẹ cờ toàn quân ồ ạt kéo tới.
Chỉ tiếc, khi trang chủ của Bắc Tuyệt sơn trang Bắc Ngao Tuyệt tỉnh lại đã quá muộn, qua một đêm không biết đám binh lính đã từng gì mà cả người đều không tỉnh lại.
Chỉ có thể chửi một tiếng, Bắc Ngao Tuyệt chạy lên phía trên Sơn trang.
Hắn vừa ngó đầu ra liền thấy đại quân đang muốn chiếm thành, Bắc Ngao Tuyệt thà chết trên chiến trường cũng không muốn khuất phục liền đem cơn tức giận lên tới đỉnh điểm.
-"Bắc Ngao Tuyệt, ta khuyên ngươi mau đầu hàng để giữ mạng sống!"
Lang Minh Triết hô to, hắn nhếch môi nhìn Bắc Ngao Tuyệt có chút chén vênh bên tường thành cố gắng mạnh mẽ.
-"Ngươi nằm mơ đi! Không ngờ tới các ngươi lại giở thủ đoạn bỉ ổi đến thế! Ta thà chết cũng sẽ không khuất phục ngươi đâu!"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe vậy liền mỉm cười phất tay, chỉ thấy hai người lính mang xác hai tên A và B đêm qua hạ dược ra.
-"Nào có, Bắc trang chủ.
Tại hạ cũng là học theo kế sách của người thôi!"
Bắc Ngao Tuyệt thấy vậy cũng không nghe, cứng đầu như vậy.
Cũng may có một số kẻ đi tuần bên ngoài, không hít phải quá nhiều hương nên còn tỉnh táo.
Bắc Ngao Tuyệt cho những người tỉnh táo đem nước ném vào những kẻ mê man, vừa tỉnh lại bọn chúng liền nhận ra không ổn.
Rất nhanh bọn chúng liền xếp thành hàng ngũ, chỉ là bọn chúng giữ được thanh tỉnh nhưng là tay chân đều không có sức lực.
Chỉ là bọn chúng nhìn thấy Bắc Ngao Tuyệt đang phẫn nộ phía trên kia liền không dám lơ là! Cảm nhận được cuộc chiến chuẩn bị bắt đầu, cũng là lúc nên rút Nhã Tịnh vừa muốn quay đầu liền đụng trúng phải một tên to con.
-"Ngươi muốn đi đâu?"
Đang trong lòng địch, không thể hoảng! An ủi bản thân, Nhã Tịnh lôi kinh nghiệm bao năm đi diễn của mình bắt đầu.
-"Không hiểu sao, ta cảm thấy cả thân như bị mất sức, e là đã trúng độc.
Ta muốn đi uông chút nước, nghe đồn như vậy có thể giải độc!"
-"Ngươi đừng có bát nháo! Ngươi biết tiếp theo chúng ta sẽ ra trận hay không? Nếu ngươi ra khỏi hàng ngũ, xử theo quân doanh! Giết!"
Nàng hai tay theo thói quen lại đưa lên cổ, huhu người cổ đại thật đáng sợ.
Nàng vừa xuyên tới đây chưa lâu, nhưng lại có cảm giác đã bị chặt đầu tới mấy lần.
Ôm trái tim bé bỏng đầy tổn thương của mình Nhã Tịnh thu cái chân vừa bước ra về đúng hàng ngũ.
Cùng lúc mọi người cùng hô.
-"Chết cũng là người của Bắc Tuyệt sơn trang!"
Nàng có thể hô "thà chết cũng là nô lệ của đồng tiền hay không?" như vậy không phải khí thế hơn rất nhiều hay sao? Là người hà cớ chi phải cứng nhắc như vậy chứ.
Cuối cùng cổng sơn trang mở ra, nàng theo tốp binh lính chạy qua.
Bạn đang đọc bộ truyện Vương Phi! Mau Chạy!!! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Phi! Mau Chạy!!!, truyện Vương Phi! Mau Chạy!!! , đọc truyện Vương Phi! Mau Chạy!!! full , Vương Phi! Mau Chạy!!! full , Vương Phi! Mau Chạy!!! chương mới