Đêm đó chờ quá giờ hợi, nàng ôm đống vàng bạc từ trong phòng bắt đầu lăn ra bên ngoài.
Đời mà, đôi khi không thể vì chút mật ngọt mà sa chân vào vũng lầy này.
Mạng là thứ không thể đem ra đùa cợt!
Nhớ lại 77-49 lỗ chó khiến nàng hoang mang không biết có nên chui ra hay không, dù sao nàng đọc nhiều tiểu thuyết.
Bình thường các nữ chính cứ mỗi lần chui ra từ lỗ chó sẽ có người bắt gặp, như vậy nhục lắm.
Nhìn lên hàng tường cao, làm như vậy thì có chút lộ liễu.
À quên, nàng có phải nữ chính đâu mà lo! Nàng mỉm cười, thôi thì thà nhục còn hơn đánh động hắn!
Đem bạc buộc vào chân, Nhã Tịnh bắt đầu cúi người chui qua lỗ chó.
-"Vương phi đây là tính đi đâu?"
Đang hăng hái chui qua được một nửa, Nhã Tịnh liền nghe thấy giọng quen thuộc.
Ngước nhìn lên phía cất ra giọng nói, nàng rất có linh tính mà tự động chui vào lại.
Quân tử thà chết không chịu hi sinh! Chỉ cần nàng đủ nhanh, sẽ không ai nhận ra đâu đúng không?
Vắt chân lên cổ chạy, nàng muốn chạy về phòng.
Nơi đó có vẻ là nơi duy nhất nàng có thể trốn, có lẽ có chút an toàn! Chỉ là chưa để nàng đặt chân vào phòng, Lang Minh Triết liền tóm lấy cổ nàng.
Lang Minh Triết đem nàng vào phòng còn tiện thể đóng cửa phòng lại, trong lòng nàng bỗng chốc hóa cát bụi cuộc đời.
-"Nàng không nghe rõ câu hỏi của ta sao?"
Lang Minh Triết thả tay tóm cổ nàng nhưng lại rất mau nắm lấy tay nàng, không có ý cho nàng bỏ chạy.
Vừa ngồi xuống, Lang Minh Triết liền đem nàng ôm vào lòng.
Nhã Tịnh ngay cả hít thở mạnh cũng không dám, nàng có chút lạnh nơi cổ.
-"Vương gia, cũng đã muộn sao người còn ở bên ngoài?"
-"Ta nghe thấy tiếng lạ, cứ ngỡ là có con mèo nào đó nửa đêm đào tẩu!"
-"Còn ta thấy tường vương phủ chúng ta có nhiều lỗ quá, tò mò nên ta chui thử thôi! Không phải người nói bản thân giàu lắm hay sao? Sao tường lại nhiều lỗ vậy chứ? Ai đục tường nhà người sao? Thật là! Đúng là lãng phí!"
-"Nàng chui thử mà mang cả vàng bạc theo sao?"
Nhìn túi vẫn đang lủng lẳng nơi chân nàng, Nhã Tịnh nhắm mắt nói bừa.
-"Tại ta sống quen trong sơn trang rồi, thi thoảng vẫn có một số túi cát cho ta luyện tập.
Đáng tiếc khi về lại đây không có, nên ta muốn luyện tập chút thôi! Vừa hay hôm nay ta cũng không ngủ được đó mà! Haha!"
Nàng cười cho qua chuyện, Lang Minh Triết cũng không cho là đúng.
Nàng dùng lý do sứt mẻ như vậy mà không có chút cắn lưỡi nào sao?
-"Nàng không chớp mắt thật sao?"
Lang Minh Triết càng ngày càng tò mò về nàng, Nhã Tịnh vội chặn hắn lại.
-"Vương gia, người đừng tò mò về ta! Tuy chúng ta ngày kia có thể là phu thê nhưng chúng ta cũng không yêu nhau! Đối với chúng ta, không có tình cảm yêu đương với đối phương là tốt nhất.
Người hiểu mà đúng không? Chờ sau khi chúng ta bước cả hai chân lên cùng một thuyền, ta sẽ nói bí mật này cho người!"
Nói tóm lại, nàng muốn hắn cho nàng một con đường rộng rãi.
Đem mồi câu để tới miệng hắn, dâng cá tới miệng mèo! Việc nàng không phải Nhã Như Tuyết có thể là một món ăn nhẹ để Lang Minh Triết nắm thóp lão tướng quân kia.
Chỉ là nếu lão Tướng Quân đã không lo sợ mà trộm long tráo phượng như này hẳn cũng có đường lui, hoặc lão ta quá tự tin cho rằng nàng sẽ không phản bội lão.
Ván cờ này, nàng chỉ có thể để ngày mai trở lại phủ tướng quân mới có tiếp bước đệm.
-"Được, vậy nếu sau này nàng hối hận cũng sẽ không có đường quay lại!"
Nghe vậy Nhã Tịnh có chút buồn cười nói.
-"Nhã Tịnh ta một đời không bao giờ biết tới từ hối hận! Ta sống bằng cả tấm lòng, dù đúng dù sai! Sau này sẽ không hối hận, chỉ hối tiếc vì không thể sống hết mình!"
Nhìn ánh mắt nàng long lanh, Lang Minh Triết biết nàng đang nói thật lòng.
-"Vậy hôm nay ta sẽ bồi nàng ngủ!"
Lang Minh Triết nói xong liền ôm nàng lên giường, Nhã Tịnh có chút lo lắng căng thẳng.
Nàng tin hắn sẽ không đụng vào mình, chỉ là...nơi đây cổ đại khó mà nói.
Danh tiết của một nữ nhân rất quan trọng, tứ vương gia hẳn phải rõ hơn cả nàng?
-"Vương gia! Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa đây là phòng của ta."
Lang Minh Triết đem nàng ôm lên giường hai tay vẫn giữ chặt eo nàng, hắn ghé khuân mặt yêu nghiệt lên vai nàng nhếch môi cười.
-"Nhưng nàng đang ở trong vương phủ của ta, hơn nữa nàng hiện đang là hôn thê của ta! Nữ nhân, nàng nên quen có ta ngủ cùng đi! Sau khi nàng chính thức bước vào nơi đây, lên thuyền của ta thì nàng sẽ mỗi ngày ngủ cùng ta.
Nếu nàng vẫn cứng đầu không nghe, ta không chắc bảo đảm an toàn cho đám châu báu của nàng đâu!"
Nhã Tịnh cố nhẫn nhịn nhắm mắt lại, hắn là đang đe dọa nàng! Nam nhân gì hở chút là đe dọa nàng, chờ một ngày nàng biết được yếu điểm của hắn.
Hắn nhất định đừng hòng chết toàn thây!!!!
Không ngờ, trong vòng tay Lang Minh Triết quá ấm Nhã Tịnh dần ngủ quên.
Thấy người trong lòng hoàn toàn thả lỏng còn quay ngược lại ôm hắn Lang Minh Triết có chút mỉm cười nhắm mắt lại.
Cả một ngày chơi đùa với nàng hắn cũng có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sớm hôm sau Hồng Hoa theo đúng giờ gõ cửa đem nước rửa mặt vào cho nàng liền thấy Tứ vương gia nhà mình đang ôm chặt lấy Vương phi ngủ sâu liền động cũng không dám động.
Lang Minh Triết biết người đi vào liền mở mắt ra, Hồng Hoa giật thót mình nhưng may mắn Lang Minh Triết đưa tay lên làm dấu hiệu im lặng.
Lang Minh Triết rút tay ra đặt nhẹ nàng xuống giường, hắn nhẹ nhàng đi ra khỏi giường rửa mặt trước.
Hồng Hoa theo vậy cũng đem nước tới cho Vương gia.
Bạn đang đọc bộ truyện Vương Phi! Mau Chạy!!! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Phi! Mau Chạy!!!, truyện Vương Phi! Mau Chạy!!! , đọc truyện Vương Phi! Mau Chạy!!! full , Vương Phi! Mau Chạy!!! full , Vương Phi! Mau Chạy!!! chương mới