Nhìn đùi vịt trong bát nàng có chút thụ sủng nhược kinh, hắn bị sao vậy? Gắp đùi vịt vào bát nàng? Nàng cũng có kén ăn đâu? Nhưng lại nhìn qua Lang Nha Nha một bên đen mặt nàng lại rất vui vẻ chạm nhẹ hắn một cái, miệng chúm chím cười.
- Phu quân, người sủng ta như vậy, ta sẽ sinh hư đó a!
- Đúng vậy Vương gia, để người ngoài nhìn thấy sẽ không tốt.
Lang Nha Nha vội tiếp lời nàng, ai đời một Vương gia cao cao tại thượng lại đi lột da vịt cho người khác chứ? Chưa kể danh tiếng trước giờ của hắn luôn là kẻ lạnh lùng, cả hình tượng cũng là băng lãnh.
Nếu việc này để người khác nói ra, có khác gì phá hủy hình tượng của người bao lâu nay đâu!
Lang Minh Triết lấy khăn lau tay, một tay với ra lấy khăn sạch khác lau miệng cho nàng nhẹ nhàng nói.
- Phu nhân của ta, ta sủng thì có ai ý kiến? Hơn nữa nơi đây có người ngoài ta còn không ngại, việc gì quan tâm tới kẻ khác? Ta thật muốn họ tung tin ra đâu, tung tin rằng ta và phu nhân hạnh phúc như nào! Phu nhân, biểu hiện của ta có tốt không?
Nhìn Lang Minh Triết diễn tới nhập tâm, nàng cũng không thể không diễn cùng.
Nếu không giải Oscar cầm trên tay cũng thấy cấn cấn, diễn là phải diễn tới nơi.
- Phu quân, người tốt nhất, biểu hiện cũng thật tốt! Yêu người nhất!
Lang Minh Triết nghe vậy nhếch môi đưa một tay chỉ lên bên má còn lại, Nhã Tịnh khóe môi cũng trở nên có chút mất tự nhiên giật giật một cái.
Đại ca, hắn có vẻ đã quá nhập tâm rồi, hay hắn đang tính trả thù lúc nãy đây? Nàng thấy con mắt của mọi người đều nhìn về phía mình.
À, nàng có chút ngại.
Quyết định tiến lên thơm một cái nữa vào má Lang Minh Triết, Lang Nha Nha trực tiếp đứng lên rời đi.
Thấy vậy nàng mới vừa tách khỏi người hắn liền bị Lang Minh Triết ôm eo kéo lại trong lòng, hắn kéo nhẹ má nàng cười.
- Ai cho nàng lớn gan như vậy?
Thấy nụ cười hắn, Nhã Tịnh nàng lạnh cả sống lưng.
- Vương gia, ta đã giúp người đuổi đi nữ nhân phiền phức.
Vương gia sẽ không trách tội ta đúng không?
Nhã Tịnh cười cười quàng tay qua cổ hắn làm nũng, Lang Minh Triết vậy mà bế thốc nàng lên theo kiểu công chúa thay đổi sắc mặt thành nghiêm túc nói.
- Được thôi, nhưng ta cần nàng đền bù vì đã trêu chọc ta!
Nhã Tịnh hét lên.
- Vương gia, vương gia chúng ta có gì từ từ nói.
Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác thôi mà! Chúng ta không thể đâu!!
Lang Minh Triết không nghe nàng lại hét lên.
- Vương gia đừng mà, hôm nay ta tới tháng rồi, chúng ta để khi khác có được không?
Lang Minh Triết vẫn không nghe, nàng thật sự không biết bản thân nên làm gì với hắn.
Chậc, đánh nàng cũng đâu đánh lại hắn đâu.
Hi sinh sao? Hừm, nhìn cánh cửa phòng trước mặt nàng đang có ý muốn tự đập đầu vào không ngờ tới Lang Minh Triết lại xoay ngang đem người nàng vào trước.
Được rồi, có vẻ Tứ vương gia khá hiểu nàng.
Ném nàng lên giường Nhã Tịnh vội đem chăn cuốn lấy bản thân, chỉ để lộ hai mắt nhìn Lang Minh Triết.
Hắn cũng chỉ cười kéo mũi nàng một chút.
- Bình thường đều là ta làm ấm chăn cho nàng, hôm nay nàng làm ấm chăn cho ta đi! Nghĩ bậy cái gì chứ?
Được rồi, là nàng đầu óc đen tối! Trùm chăn lên đầu nàng trong lòng khóc thầm.
Chỉ thấy Lang Minh Triết rời đi, sau khi đóng cửa nàng cũng không thèm chui ra.
Chăn nhanh ấm làm nàng mau chóng ngủ quên, càng không biết ngoài kia đã bắt đầu gió tanh mưa máu!
Sáng hôm sau nàng vừa tỉnh liền thấy Lang Minh Triết đang ôm nàng ngủ ngon lành, Nhã Tịnh không đẩy hắn ra mà quay sang chỗ khác ngủ tiếp.
Dù sao hình như hôm nay nàng cũng không có việc gì...
- Bẩm Vương gia, Vương phi bên ngoài có Nhã Kiên công tử cầu kiến!
Nàng vừa tính nhắm mắt liền mở hai mắt sáng lên, tam huynh tìm nàng có chuyện gì sao? Hất tay Lang Minh Triết nàng vội xuống giường.
- Mau cho người đem nước ta rửa mặt!
- Vâng thưa vương phi!
Một lúc sau liền có người hầu mang y phục và nước vào, vừa chải đầu nàng lại có chút mong chờ.
Có lẽ nàng có thể tiếp tục công việc hôm trước rồi! Khi nàng ra khỏi phòng Lang Minh Triết mới mở ra đôi mắt âm u, có vẻ như hắn không mấy hài lòng.
- Tam huynh, huynh tìm muội có chuyện gì sao?
Nhã Kiên thấy nàng liền vui vẻ bước tới để vào tay nàng chút ô mai.
- Ta tới báo tin mừng, Nhã Ngọc sắp được gả đi rồi.
Phụ thân cho ta tới báo muội, kêu muội ngày hỉ của Nhã Ngọc thì mau về chúc mừng.
- Nhã Ngọc sao? Có phải là nàng ta lấy vị công tử kia sao?
Nhã Kiên vừa nghe liền biết nàng nhắc tới ai vội đính chính.
- Không phải! Người nàng ta lấy là một kẻ khác, là một thương gia nhỏ! Nghe đồn là hắn ta yêu Nhã Ngọc từ cái nhìn đầu tiên.
- Huynh nói xem, nàng ta sẽ hận muội sao?
Nhã Tịnh cùng Nhã Kiên đi dạo tại vườn hoa nàng trồng, Nhã Kiên mỉm cười lại như thở dài nói.
- Là nàng ta sai trước.
Phụ thân cùng mọi người cũng đều quay mặt với nàng ta, ta nghe nói vị thương gia kia cũng chỉ vì ham mê sắc đẹp của Nhã Ngọc.
Phụ thân biết giữ lại Nhã Ngọc cũng chỉ khiến danh tiếng người thêm xấu nên đã bán nàng ta đi.
Không phải gả mà là bán sao? Nhã Tịnh như nhớ tới điều gì đó nhìn qua Nhã Kiên hỏi.
- Phụ thân lấy thêm vũ khí mới về sao? Giữ làm của riêng?
- Chuyện này muội không nên nói lớn, dù sao nếu để người khác hiểu lầm cũng không tốt.
Bạn đang đọc bộ truyện Vương Phi! Mau Chạy!!! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Phi! Mau Chạy!!!, truyện Vương Phi! Mau Chạy!!! , đọc truyện Vương Phi! Mau Chạy!!! full , Vương Phi! Mau Chạy!!! full , Vương Phi! Mau Chạy!!! chương mới