Khi Ý Lan đi vào, trên tay cầm một lọ thuốc và một miếng băng với chậu nước, nhìn tiểu thư và thất vương gia:
" Nô tỳ tham kiến thất vương gia!"
Hắn không nhìn Ý Lan, mà cứ nhìn chằm chằm vào Lan Nguyệt, trong mắt hắn không có gì quan trọng bằng nàng, hắn lạnh lùng:
" Đứng lên đi.
"
Cô nghe thấy lời hắn nói, cảm giác có cái gì đó lạnh đến xuyên thấu tâm gan, cô muốn chạy đi ra khỏi cái hầm băng này.
Cô cứ tưởng tiểu thư nhà mình đã lạnh lùng, ít nói nhất rồi nhưng vị vương gia này còn hơn.
Trên người hắn tỏa ra khí chất lạnh lùng của một vương giả khiến người ta sợ hãi.
Chân tay cô run, giọng nói cô có vẻ sợ hãi:
" Tiểu thư, Ý Lan đã chuẩn bị mọi thứ người yêu cầu.
"
Trái ngược với sự lạnh lùng của Mộ U Minh, là sự dịu dàng của Lan Nguyệt, nàng nhìn Ý Lan nhẹ nhàng nói:
" Được rồi, lui đi, vất vả cho ngươi nửa đêm phải dậy.
"
Ý Lan đáp:
" Đây là trách nhiệm của Ý Lan, Ý Lan xin cáo lui.
"
Nói rồi Ý Lan bước thật nhanh ra khỏi ngôi đình.
Trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ khi đối mặt với vị vương gia kia, cô bước đi trong bóng tối về căn phòng của mình.
Khi Ý Lan rời đi thì Lan Nguyệt dời giường bước đến chỗ Cố U Minh.
Nàng nhìn vết thương ở cánh tay hắn, máu đã nhuốm đầy áo.
Nhưng hắn vẫn ngồi im, không nhúc nhích như bức tượng đá vậy.
Bỗng hắn cất tiếng:
" Tại sao nàng có thể dịu dàng với một nha hoàn, còn ta là sự lạnh nhạt, mỗi khi nàng gặp ta, hình như trong con người nàng có sự phòng bị với ta, mỗi lần gặp nàng là nàng lại muốn giết ta.
Nàng thật bất công! "
Hắn vừa nói, mặt tỏ vẻ đáng thương, như trẻ lên ba đòi mẹ bế.
Hắn cứ tưởng, khi mình tỏ ra dễ thương sẽ nhận lại được ánh mặt dịu dàng của nàng.
Nhưng cuộc đời nó có đâu như mơ, chuyện cổ tích không bao giờ thành hiện thực, Lan Nguyệt quăng cho hắn một cái ánh mặt sắc lạnh, lườm hắn:
" Ngươi đối với ta là ngoại lệ, không có ai được ta đối xử như thế đâu.
"
Hắn nghe thấy lời nàng nói cảm thấy vui sướng, nhưng chưa được bao lâu, cô đã vả cho hắn một cái tât bởi câu nói:
" Ta chưa nói hết, người đừng vui mừng, ta chỉ đối xử ngoại lệ với người chết như thế thôi.
"
Nghe được câu nói thờ ơ, không chút do dự của nàng hắn hơi đau lòng,nhưng rồi hắn đã quay trở lại vẻ mặt nghiệt ngã như trước:
" Được chết dưới tau nàng là phúc ba đời của ta.
"
Cô cảm thấy ức chế, máu đã dồn lên não, rất muốn đưa tay đấm cho tên này mấy đấm nhưng bây giờ cô không làm được, hiện tại hắn đã là vị hôn phu của cô.
Trừ khi cô giải trừ được mối lương duyên này nếu không cô phải sống chung với hắn, ngày ngày đối mặt với cái tên điên này.
Cô tức giận quát vô mặt hắn:
" Ngươi đúng là mặt dày vô sỉ "
Mộ U Minh đáp:
" Ta chỉ vô sỉ với một mình nàng, nương tử của ta.
"
Giờ đây cảm xúc của cô có hơi rồi loạn bởi câu nói của hắn.
Nhưng lúc sau cô đã lấy lại khuôn mặt như mọi ngày.
Cô bỏ qua nhưng lời hắn nói tiến về phía bàn đá, bưng chậu nước qua chỗ Mộ U Minh.
Bạn đang đọc bộ truyện Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị, truyện Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị , đọc truyện Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị full , Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị full , Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị chương mới