Mộ U Minh đọc xong lá thư, tay hắn run nhẹ.
Hắn đang lo lắng, có lẽ nàng đã hiểu lầm hắn mất rồi.
Hắn phi thân, chạy đến Tưởng phủ nhanh nhất có thể, bình thường di chuyển đến phủ Tưởng thừa tướng rất nhanh, nhưng trong lòng hắn hôm nay sao lại cảm thấy nó xa đến vậy.
Đến Tưởng phủ, bước chân vào viện của nàng, hắn chạy một mạch đến vườn hoa cửu anh, mặc kệ chúng nô bộc cúi chào hắn, phi thân như một cơn gió.
Đến nơi, hắn đảo mắt tìm kiếm xung quanh, một bóng dáng quen thuộc hiện ngay trước mắt hắn.
Người thiếu nữ thân bạch y phiêu dật, ung dung tự tại ngồi thưởng trà.
Tưởng Lan Nguyệt biết hắn tới, nhưng cũng chả làm gì, không nói, không cười, chỉ nhìn hắn đang từng bước tiến về phía nàng.
Mộ U Minh thấy nàng không có hành động gì tưởng nàng giận hắn, vội vàng nói:
" Lan Nguyệt ta sai rồi, ta sai rồi, nàng nghe ta giải thích có được không?"
" Giải thích cái gì, chẳng nhẽ chàng làm cái gì sai rồi chăng? "
" Thật ra cô gái trong xe là Thanh An, thuộc hạ của ta, nếu nàng không tin nàng có thể đi hỏi tiểu toàn tử.
Nàng ta đỡ cho ta mũi tên độc, nên ta đưa cô ấy hồi kinh về tìm người giải độc.
"
Tưởng Lan Nguyệt nhìn hắn, thật ra nàng cũng không định hỏi, hôm nay ngồi ở trà lâu,nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nàng nhìn kĩ thì ai ngờ bày ra trước mắt nàng là cảnh Mộ U Minh đang đỡ đầu cho Thanh An nằm.
Còn cái phi tiêu kia là nàng ném chơi, rồi đưa tiểu oàn tử bức thư đưa cho hắn, để xem Mộ U Minh nhìn thấy sẽ phản ứng thế nào.
Ai ngờ hắn chạy đến nới này, giải thích với nàng đủ kiểu.
" Ừ,ta biết rồi."
" Nàng biết?"
" Ừ "
" Nàng không giận ta đấy chứ?"
" Không"
Hắn tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng, dang tay ôm nàng vào lòng.
Cái cảm giác quen thuộc này hắn đã chờ rất lâu, rất lâu rồi, hắn chỉ hận không thể hòa nhập cơ thể hắn và nàng vào làm một.
Tưởng Lan Nguyệt bị hắn ôm chặt, xuýt chút nữa ngạt thở mà chết, nàng lấy tay đánh vào ngực hắn:
" Bỏ ra mau lên, ta đau chết mất."
Mộ U Minh thả lòng bàn tay, nhìn nàng âu yếm, lúc nãy hắn rất sợ, sợ nàng giận hắn, sợ sẽ mất nàng.
Lần đầu gặp nàng, chính nàng đã cho hắn một cảm giác rất gần gũi, rất thoải mái:
" Nàng có biết ta nhớ nàng đến mức nào không hả?"
Tưởng Lan Nguyệt đáp:
" Không biết, ta...ưm...ưm..."
Nàng chưa nói xong, U Minh đã cúi đầu che lại đôi môi của nàng, hơi cắn nhẹ vào đôi môi của nàng, sau đó rời đi, giọng nói trầm đục:
" Nguyệt nhi, nàng là của ta, của riêng mình ta."
Nói xong, hắn nhấc bổng nàng lên ngồi lên đùi hắn, tay nâng cằm nàng, lại một nụ hôn rơi xuống môi nàng.
U Minh tùy ý nếm vị ngọt ngào mà bấy lâu thèm muốn trên đôi môi Tưởng Lan Nguyệt, hôn trong chốc lát, bắt đầu tiến thêm một bước nữa.
Tưởng Lan Nguyệt ngơ người, nàng cũng không đẩy hắn ra, bởi vì người đàn ông này đang không ngừng đòi hỏi lấy người nàng, ôm chặt thân nàng, làm cho nàng cảm giác hắn đang bất an.
Hắn đang sợ điều gì đó!
Hai tay ôm nàng, vị ngon trên môi làm cho hắn muốn ngừng nhưng không thể dừng lại được.
Hắn cảm giác cơ thể mình đang có chút biến đổi lạ, trong người nóng hừng hực nhưng vẫn cố gắng kìm nén, không làm gì vượt quá khuôn phép, nhìn Tưởng Lan Nguyệt vẫn đang mở to mắt nhìn hắn, không dám thở mạnh nãy giờ.
Hắn cảm thấy nàng thật ngốc.
Bạn đang đọc bộ truyện Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị, truyện Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị , đọc truyện Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị full , Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị full , Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị chương mới